
Tác giả: Cửu Bả Đao
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 134835
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/835 lượt.
ưu lạc thê thảm đến ranh giới điểm đủ đỗ.
Thế nhưng cô nàng Lý Tiểu Hoa, đối với bài kiểm tra tệ hại của tôi lại có một cách kiến giải khác.
“Í, bài này cậu biết đúng không, bảo mình với.” Lý Tiểu Hoa cầm bài kiểm tra điểm vô cùng cao, chỉ chỗ cậu ấy làm sai mà tôi không hiểu sao lại làm đúng, hỏi tôi.
“Bài này giờ truy bài có đáp án đó, cậu tự xem đi.” Mặt tôi chắc chắn lúc đó đang đỏ ửng lên.
“Mình xem mà hiểu thì mình còn hỏi cậu làm gì nữa, hay là cậu không muốn dạy cho mình?” Lý Tiểu Hoa chớp chớp mắt nhìn tôi.
Thế là tôi chỉ còn cách hết sức kìm nén nỗi xấu hổ muốn đập đầu vào tường, bảo cho Lý Tiểu Hoa. Sau này, tôi dần dần nhận ra, học giỏi cũng có nhiều loại, “chăm chỉ đọc sách: là loại phổ biến nhất, cũng là loại chắc chắn nhất. Và Lý Tiểu Hoa chính là thuộc loại đó.
Lý Tiểu Hoa học tập không có phương pháp đặc biệt gì cả, chỉ là cứ chúi mũi vào học, trong thâm tâm cậu ấy vô cùng ngưỡng mộ những người có thể dựa vào tính thông minh trời phú ngoài việc đọc sách còn có thể đi làm các việc thú vị khác. Ví dụ như…đọc tiểu thuyết ngôn tình.
“Kha Cảnh Đằng, cậu có đọc tiểu thuyết ngôn tình khong?” Lý Tiểu Hoa quay đầu lại, đem quyển sách tham khảo đặt trên bàn tôi.
“Xem cái gì, chỉ mới nhìn trang bìa mà mình đã thấy ngán đến tận cổ rồi.” Tôi nói, mắt vẫn đang nhìn quyển vật lý tham khảo, bên trên chi chít dày đặc chữ là chữ đến nỗi tôi cũng không nhận ra quyển sách trước kia thế nào.
Tôi chắc chắn là bị điên rồi.
“Thật ra tiểu thuyết ngôn tình cũng khá là có tính giải trí đó, chị tớ và tớ đều đọc truyện ngôn tình, à, quyển này cho cậu mượn nè, tuần sau mang trả mình nhé.” Lý Tiểu Hoa tự động mở cặp sách tôi treo ở cạnh bàn, cần thận nhét quyển tiểu thuyết ngôn tình vào.
“Ờ.” Tôi đáp lại, thật lòng không hiểu bản thân có thời gian đọc hết không.
Haiz, lòng tự tôn của tôi trỗi dậy, để ứng phó với những bài tập vật lý mà Lý Tiểu Hoa hỏi, tôi liền đem hết bài tập trong sách tham khảo làm đi làm lại, cân nhắc kỹ càng, chắc chắn rằng cách làm của mình không có phần hỗn tạp “tự mình tưởng tượng”. Ngoài vật lý ra, tôi còn phải dạy cho Lý Tiểu Hoa môn tiếng Anh, môn mà tôi khá nhất, để cho cậu ta không thất vọng, tôi còn mua hằn một quyển đề thi tiếng Anh về để làm.
Trời ơi, không còn “ma nhân lải nhải” Thẩm Giai Nghi đốc thúc, tôi vẫn biến thành một con mọt sách lúc nào không biết.
Cuối tuần, tôi ở nhà đọc nhanh quyển tiểu thuyết ngôn tình duy nhất trong đời, nội dung đại khái là có một chàng công tử nhà giàu đi xe đua,… tốt thôi, thật ra tôi cũng quên gần hết rồi. Thứ hai đến trường, Lý Tiểu Hoa đã hấp tấp hỏi cảm tưởng của tôi về truyện ngôn tình.
“Thế nào? Có phải là rất hay không?” Lý Tiểu Hoa vồn vã hỏi.
Tôi quyết định trả lời tránh đi.
“Kể từ nay, tớ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện tình đau khổ triền mien. Nội dung vô cùng tuyệt vời, muốn ôm có ôm, muốn hôn có hôn, muốn gươm đao có máy chảy, yêu đến thất điên bát đảo, giết đến khi máu chảy thành sông, cái gì cũng có.” Tôi bật ngón tay cái, cười nói “Hoan nghênh đến với thế giới của “Miyamoto Yontaimu Nafu”.
Lý Tiểu Hoa ngơ ngẩn, tuyệt không biết đã chui vào lưới của tôi.
“Cái đó là gì vậy? Nghe sao mà khủng bố vậy?”
“Một khi mình nói nhăng nói cuội, đến cả bản thân mình cũng sợ luôn!”
Từ đó, mỗi ngày tôi đều cùng Lý Tiểu Hoa nói về một đoạn thiên tình sử hùng tráng của võ sĩ Nhật Bản, làm cho Lý Tiểu Hoa ngày nào cũng ôm bụng cười nức nở. Nhân vật chính của truyện là một võ sĩ tên là “Miyamoto Yontaimu Nafu”, cái tên đã ngầm chỉ là một kẻ giang hồ hay mang đao theo người. Hắn ta từng uống rượu say túy lúy rồi cùng qua đêm với một gái làng chơi, sinh hạ một đứatrẻ tóc vàng (Ngài Miyamoto sau khi tỉnh rượu còn nghĩ rằng ả là một công chúa); cũng từng vì người đẹp, mà cùng một đám hải tặc tấn công thuyền, trảm trăm người (về sau Miyamoto phát hiện ra chiếc thuyền đó vốn không phải là thuyền của hải tặc, mà là một chiếc thuyền cá của bách tính đáng thương); Miyamoto vì tìm kiếm người mẹ công chúa của đứa con (thực tế chỉ là một gái làng chơi), hao tâm tổn sức tới kinh đô.
“Không phải nói nữa đâu, cậu toàn nói nhăng cuội thôi!” Lý Tiểu Hoa cười ngả nghiêng, cười đến chảy cả nước mắt.
“Xin vui lòng không chế nhạo tình yêu nồng nhiệt của Miyamoto tiên sinh.” Tôi trịnh trọng nhắc nhở.
Mỗi khi Lý Tiểu Hoa cười, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ làm tôi ngơ ngẩn mê mẩn. Còn tôi cứ tiện mồm kể những câu chuyện cười ngốc nghếch, làm Lý Tiểu Hoa nảy sinh hảo ý kỳ lạ với tôi.
Để chuẩn bị cho kỳ thi thử năm lớp 9, giờ truy bài càng ngày càng nhiều, Lý Tiểu Hoa cũng học giống như tôi và Thẩm Giai Nghi cùng nhau học bài hồi trước, đem sách tham khảo đặt lên bàn tôi rồi cả hai cùng đọc. Tôi cảm thấy mình quả thật tốt số, đều gặp được những bạn gái học giỏi, đều có khí chất hơn người, làm tôi cũng nuôi ước mơ với ba chữ “Thành tích tốt”.
Thay vì dành cả ngày trong thế giới của riêng mình, phác họa truyện tranh như tôi, những con mọt sách đó dành cả tuổi thanh xuân không oán không hối đắm chìm