Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Tác giả: Cửu Bả Đao

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 134885

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/885 lượt.

c này, tôi coi như đã toàn thắng.
Tôi thắng cuộc, ngày ngày có thể ngồi trong lớp nhìn Thẩm Giai Nghi đứng bến ngoài cửa sổ, giơ tay vẫy vẫy.
Tôi thua cuộc, ngày ngày có thể đứng bên ngoài lớp của Thẩm Giai Nghi, vẫy tay gọi cô ấy.
Đó là một buổi sáng tràn trề sinh khí.
“Như vậy là chắc chắn rồi nhé.” Tôi đưa tay ra.
“Chắc chắn.” Hai ngón tay ngoắc ngoắc vào nhau.
Kết quả kỳ thi tháng được công bố, đến lúc trao phần thưởng.
Trên khán đài, Thẩm Giai Nghi bẽn lẽn nhận phần thưởng giải nhất toàn trường, còn tôi vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở bên dưới, nhìn người con gái trong lòng mình duy trì khoảng cách rất xa trong cuộc đua với mình.
Sau đó, chỉ vì kém có vài điểm mà tôi mất một tuần mua sữa.
Trước giờ truy bài, tôi lưng mang cặp sách, xách hai hộp sữa hoa quả vừa mới mua, trực tiếp chạy đến lớp Hòa, đứng bên cửa sổ vẫy vẫy tay với Thẩm Giai Nghi, lúc này đang học tiếng Anh.
Thẩm Giai Nghi bước ra, cùng tôi đứng ở ngoài hành lang ăn sáng.
“Cảm ơn nha, mình đã nói là sẽ phiền cậu mà.” Thẩm Giai Nghi cười cười nhận hộp sữa hoa quả, đưa tôi bản photo giáo trình lớp học thêm Toán, tờ giấy đính kèm bên trong có mấy bài tập được đánh dấu cùng với tờ giấy nhỏ có các mẩu đối thoại.
“Khốn thật. Lần tới chúng ta sẽ cá cược nhiều hơn.” Tôi xé bịch sữa hoa quả của mình.
“Vẫn muốn cược à?” Thẩm Giai Nghi uống sữa, không thèm giữ lễ.
“Tất nhiên, nếu không phải bì lần này câu chứng minh mình đột nhiên quên cách làm thì bây giờ chúng ta đang đứng trước cửa lớp Trung, uống sữa cậu mang tới rồi.” Tôi hậm hực nói.
“Được thôi, lần này muốn cược gì nào? Vẫn là cược ba môn Văn Toán Anh chứ gì?” Thẩm Giai Nghi bật cười, trên mép có dính ít sữa, đáng yêu không chịu nổi.
“Được, chúng ta sẽ cược…” Tôi giả bộ trầm tư, thực ra đáp án đã nghĩ ra từ lâu rồi.
“Nhanh lên nào.” Ánh mắt Thẩm Giai Nghi lộ rõ vẻ trông đợi, rõ ràng là đối với chuyện liên quan đến thành tích học tập thì cô ấy không bao giờ chối bỏ.
“Nếu mà mình thắng, cậu sẽ phải buộc tóc đuôi ngựa. nếu mà mình thua, mình sẽ cắt ba phân tóc.” Tôi nói, giọng chắc nịch.
“Buộc tóc đuôi ngựa thì có gì khó chứ? Nhưng mà mình rất muốn xem cậu cắt tóc ngắn ba phân. Được thôi, như vậy nhé, cậu cứ chờ đến lúc tóc cắt trụi hết đi.” Mặt Thẩm Giai Nghi tỏ rõ vẻ khoái chí.
“Đã nói phải giữ lấy lời, cậu buộc tóc đuôi ngựa thì phải buộc trong một tháng liền đó.” Tôi nháy nháy đôi lông mày.
Đúng lúc tôi và Thẩm Giai Nghi đang ngoắc ngoắc tay, A Hòa lưng đeo cặp sách xuất hiện.
“Ồ, sao khéo vậy, vậy thì cùng nhau ăn sáng nha.” A Hòa cười cười lôi đồ ăn sáng đặt lên bậu hành lang.
“Được thôi, cậu xem, đây là sữa mà Kha Cảnh Đằng, do thua mình đem đến đó.” Thẩm Giai Nghi dương dương tự đắc khoe hộp sữa trong tay, bắt đầu tán chuyện cùng kẻ “hiểu nhiều chuyện” A Hòa.
“…” Tôi nhìn A Hòa.
Tình địch của bạn quả thật đáng gờm, đừng có ỷ lại vào chiến thuật của ta mà đánh úp nha.






Có người nói, tình yêu khiến cho kẻ phàm phu tục tử trở thành thi nhân.
Điều đó là sự thật.
Thích Thẩm Giai Nghi làm tôi luôn duy trì thành tích học tập của tôi ở trong top 30 toàn trường, cũng khiến cho cái thằng tôi không biết gì về âm luật cũng bắt đầu sáng tác lời ca.
Hết bài này đến bài khác.
Mỗi buổi sáng đạp xe đến trường, đạp xe về nhà, đạp xe đi học thêm, chỉ cần có một cơn gió thổi qua là tôi có thể tự nhiên ngân nga lời nhạc, đem những tâm tư về “tình yêu thuần khiết với Thẩm Giai Nghi” biến thành lời, sau đó không ngừng đắn đo chỉnh sửa, sau cùng thì phổ thành khúc ca.
“Chính xác 100 phần trăm.” Tôi cười lớn.
Đúng thế, tuổi thanh xuân dựa vào tình yêu mà trưởng thành, chẳng có gì là không tốt cả.
Sức sống tràn đầy, lại thêm những thứ linh tinh khác làm nên một bảng thành tích tốt.
“Làm tình địch của mày quả là đáng thương thật đấy.” Hứa Bác Thuần nói, nghĩ ngợi một chút, lại tiếp tục nói, “Thế nhưng nếu như mày làm nhiều như vậy, nếu mà có thất bại, hà hà, mày sẽ trở thành kẻ thê thảm nhất mà tao từng biết đó.”
Tôi lặng đi hồi lâu, không có lời nào đáp trả.
Đây đúng là một vấn đề nghiêm túc, cho đến khi gần đến cửa nhà, tôi mới trầm tư nói.
“Thẩm Giai Nghi đáng mà.”
Một người bạn trên Internet viết trên blog bbs của tôi một câu: “Đợi chờ cùng là một phần của hành động.”
Không sai, chính là như vậy.
Đợi chờ không muốn yêu đương, chỉ mong được cùng đi qua tháng rộng ngày dài cùng cô gái chuyên tâm học hành như Thẩm Giai Nghi, có thể nói là phần tuyệt diệu nhất trong kế hoạc tác chiến tình yêu của tôi. Nếu không thể tìm được niềm vui trong đó chả phải là quá phí phạm sao. Bỏ qua thời gian chờ đợi, mới thực sự đánh mất những niềm vui đáng có.
Về những trạng thái của tình yêu, suy nghĩ của tôi đã trở nên quá già dặn rồi.
Thế nhưng nếu xét đến những hành vi phát sinh từ tình yêu, tôi lại vô cùng ấu trĩ.
Trước kia, mỗi khi xem một phim điện ảnh tình yêu hay một bộ phim truyền hình tình yêu trong sáng của Nhật Bản, tôi thường


XtGem Forum catalog