Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Tác giả: Cửu Bả Đao

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 134810

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/810 lượt.

tức giận đến nỗi thở hồng hộc.
“Là Kha Cảnh Đằng bày trò trước nhé.” Liêu Anh Hoằng đẩy tội cho tôi. Đúng là đồ tiểu nhân.
“Không có đâu, tao là trêu Quái thú, là Liêu Anh Hoằng đưa chân ra trước mặt mày trước đó?” Tôi phân trần.
“Cũng giống nhau cả thôi! Tại sao không trêu người khác! Thật là xấu tính!” Hứa Chí Chương đứng tấn không thoải mái. Nếu mà là trêu kẻ khác, nó chắc chắn cũng góp một chân rồi.
“Được rồi, đằng nào cũng tại ở bên trong nhạt nhẽo quá đi, ra ngoài này ít nhất thì cũng không phải im miệng nhá.” Dương Trạch Vu thoải mái nói. Người cẩu thả lơ đễnh như nó lúc nào cũng thoải mái đối diện lỗi lầm.
“Đúng rồi đó, 10 năm sau nhìn lại chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười.” Tôi nháy mắt, đây là lối triết học xử sự xưa nay của tôi.
“Chả cần đợi đến 10 năm, bây giờ cũng buồn cười lắm rồi.” Liêu Anh Hoằng cười sằng sặc. Chỉ cần là chuyện náo nhiệt, nó chắc chắn là không bỏ lỡ.
Chúng tôi 4 người đứng đón gió núi thổi nhè nhẹ mát lạnh, đứng tấn cho tới khi mệt nhoài, ngồi thẳng xuống đất, nghịch ngợm cây trinh nữ ở góc tường. Cây trinh nữ vừa động tay vào một cái, lá cây ngay lập tức đóng lại, là loại cây dại, thật là thú vị.
“Đúng rồi, Hứa Chí Chương…”Tôi đột nhiên phá vỡ không gian yên lặng.
“Cái gì?”
“Không khí ở đây có phải là tươi mới hơn không?” Tôi lấy tay gãi đầu.
“Cái đầu mày!” Hứa Chí Chương quát.
Bốn đứa chúng tôi lại bật cười lớn.
Ăn bữa tối giản đơn xong, chúng tôi ở Tinh Xá ngủ lại qua đêm trên một chiếc giường lớn cho nhiều người, nam sinh một gian, nữ sinh một gian. Buổi tối trên núi muỗi đốt rất đáng sợ, cả hai phòng đều đốt nhang vòng trừ muỗi, phòng nữ sinh còn mắc cả màn nữa.
Tắm qua loa xong, phòng nam sinh chúng tôi nhiệt liệt mở sòng, bài poker, cờ tướng, cờ carô, cái gì cũng có thể đánh ăn tiền. Bài poker thì khỏi cần nói rồi, cờ tướng thì tính như thế này đó là bên thắng còn bao nhiêu quân cờ, thì lấy số quân cờ nhân với 10 xu tiền. Cờ carô thì nguyên tắc đơn giản là hùn tiền, một trận cứ từ 20 tệ trở lên.
Còn tôi, vô cùng tự tin mở bàn cờ tướng bằng giấy ra.
“Thằng nào dám cùng tao chơi cờ tướng, tao mà thua sẽ đền thêm một phần nữa.” Tôi mạnh mồm thách. Nguyên nhân không gì khác chính là vì từ nhỏ cùng bố đánh cờ tướng, tôi “tự nhận mình” công phu đánh cờ vượt xa bạn cùng lứa, dù cho chưa từng kiểm chứng.
Một lời vừa nói ra, quả nhiên đã lôi kéo bao nhiêu tên xếp hàng cùng tôi đánh cờ.
“Càng tự tin thì càng dễ chết đó.” Hứa Bác Thuần cười cười rồi ngồi xuống, bày trận thế.
“Cho mày ăn cám này.” Tôi thổi phù vào lòng bàn tay.
Đại khái thì tôi thật sự rất ngang ngạnh, khả năng chơi cờ kết hợp cùng sự tự tin vô lối không thuốc chữa của tôi cùng tác chiến trên bàn cờ, mỗi lần đều dùng phép đánh nhanh thắng nhanh, chẳng mấy chốc túi quần tôi đã chất đầy những đồng tiền “bi thương thầm lặng”. (nguyên văn: “悲伤得很隐密”的铜币, xuất phát từ câu hát 广场一枚铜币 悲伤的很隐密 trong bài 对不起 – Xin lỗi của Jay Chou)
Hai tiếng trôi qua, đến cả tay chơi cờ ngang sức ngang tài Tạ Mạnh Học cũng phải cam bái hạ phong, cuối cùng chả còn ai đủ gan cùng tôi đấu cờ. Tất cả đều chạy đi chơi bài Poker.
Tôi cười ha ha, mở cửa đi ra chậu rửa tay rửa mặt cho tỉnh táo, chuẩn bị bắt đầu trận chiến hào hùng với bài Stud. Tôi vỗ nước vào mặt bồm bộp, lòng hãy còn dương dương tự đắc về sự thông minh của bản thân.
Thẩm Giai Nghi vừa lúc đi đến chậu rửa tay, hai người đứng lại một lúc.
“Các cậu bên phòng nam sinh đang làm cái gì đấy, tại sao ầm ĩ thế?” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi đang rửa mặt.
“Đang đánh bạc đó.” Tôi thì thầm, ngón tay đưa lên môi khẽ xuỵt cái.
“Thật là không đỡ nổi.” Giọng điệu của Thẩm Giai Nghi không lộ ra đồng tình hay phản đối.
“Hơi bị hay đó. Mình là người mạnh nhất, vừa chơi cờ tướng toàn thắng, thu về không ít.” Tôi nhướn đôi lông mày còn thẫm nước.
“Cờ tướng? Các cậu bên đó có mang theo cờ tướng à? Thế một lúc nữa cậu mang qua phòng nữ chơi có được không?” Thẩm Giai Nghi hơi kinh ngạc, có vẻ như cũng biết chơi cờ tướng.
“Không sợ nhá.” Tôi lầm bầm.
Mấy phút sau, tôi đã ngồi ở trên cái giường to nhất bên phòng nữ sinh, mở bộ cờ tướng ra.
Tất cả bọn con gái đều vây quanh sau lưng Thẩm Giai Nghi, cao hứng cổ vũ tôi và Thẩm Giai Nghi đấu cờ. Chúng tôi cược là “Bên thắng còn 1 quân cờ thì bên thua nộp 1 đồng”. Đúng là kiểu đánh cược của “tiểu gia”.
Tuy Thẩm Giai Nghi thành tích học tập tốt, nhưng khi ở trên bàn cờ, chuyện thắng thua không giống như làm toán. Rất nhanh chóng, tôi đã giành lấy ưu thế tuyệt đối, tôi dự định giải quyết từng quân cờ của Thẩm Giai Nghi , chỉ để lại mỗi quân tướng cô đơn, dùng cách từ từ đánh tỉa quân địch như phương thức “cạo trọc đầu”.
“Kha Cảnh Đằng, lúc mà cậu trêu chọc Hứa Chí Chương, phải nói là vô cùng ấu trĩ.” Thẩm Giai Nghi lắc lắc đầu.
“Âú trĩ sao cậu còn cười?” Tôi chống cằm.
“Khâm phục, khâm phục, ai thấy cảnh đó đều cười phải không?” Thẩm Giai Nghi phản kích.
“Cậu còn dám nói à, nếu không phải cậu cười ra tiếng, mình và Liêu Anh Hoằng, Dương Trạch Vu là