Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Tác giả: Cửu Bả Đao

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 134843

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.

hưởng ứng, chứ không phải tớ chỉ khiêu vũ một mình. Điều này rất quan trọng với tớ.” Tôi ngước nhìn ánh sao màu đỏ trên bầu không thành phố, nói: “Tuổi trẻ của tớ, chưa bao giờ là một cuộc độc thoại.”
“Cậu nói cảm tính quá, có lẽ sau này sẽ trở thành nhà văn cũng nên.”
“Vậy, tạm biệt nhé!”
“Đợi đã…” Cô vội nói.
“Gì?”
“Nếu điện thoại không đột nhiên mất tín hiệu, tớ sẽ nói cho cậu nghe một chuyện, hẳn sẽ làm cậu khó chịu lâu lâu đấy.”
“Xin rửa tai cung kính lắng nghe.”
“Khi cậu mới có bạn gái, tớ còn nghĩ rằng tình yêu của cậu dành cho tớ, sớm muộn gì cũng khiến cậu và bạn gái chia tay, lúc đó tớ có thể danh chính ngôn thuận ở bên cậu rồi. Kết quả, tớ đợi mãi đợi mãi, hai người vẫn cứ vui vẻ hạnh phúc, làm tớ thật là ngưỡng mộ, nhưng cũng chẳng thể làm gì cả.”
Cái gì thế này? Nhưng tôi thật sự rất cảm động.
Có điều cuộc đời không phải của chỉ một người, tình yêu, cũng không phải của chỉ một người.
Tôi đã gắn một người con gái khác vào cuộc đời mình, cuộc đời cô gái ấy cũng thế. Tôi không thể quay đầu bỏ chạy, đó cũng là tình yêu mà tôi trân trọng bảo vệ.
“Hết cách rồi, tớ chính là kiểu người ấy đấy. Một khi đã yêu, thì sẽ dốc hết tâm can ra.” Tôi thừa nhận.
“Đúng đấy, tớ thích cậu là người như thế. Nhưng thực ra, ngày Cá tháng Tư năm nay, tớ vốn định gọi điện cho cậu, hỏi cậu có muốn ở bên tớ không đấy.” Giọng cô nhẹ nhàng, không có vẻ gì là thất vọng.
“Thật hay giả đây!” Tôi lấy làm kinh ngạc.
“Thật đấy chứ. Nếu cậu trả lời không, vậy tớ còn có thể cười cười bảo đấy là trò đùa Cá tháng Tư. Nếu cậu gật đầu thì tốt, vậy thì, chúng ta có thể ở bên nhau rồi.” Thẩm Giai Nghi nói hết sức tự nhiên.
Trong chớp mắt, tôi cứng cả người.
“Chẳng giống hành động của Thẩm Giai Nghi chút nào thì phải?” Tôi ngạc nhiên.
“Đúng thế, cậu đắc ý chưa, Kha Cảnh Đằng?” Cô giỡn.
Không còn gì để nói, trong lòng tôi dâng trào niềm cảm kích.
Mặc dù tôi không thể cho cô đáp án tình yêu mà cô hi vọng, nhưng người con gái mà tôi từng yêu sâu sắc này lại không hề luyến tiếc tấm lòng mình, cô trút hết những gì tôi đã bỏ lỡ vào đáy tim tôi.
Ấm áp tràn đầy, tràn đầy.
“Tình yêu không có tơ hồng xe duyên của Nguyệt lão, chỉ dựa vào nỗ lực thì thật nhọc nhằn, phải bỏ lỡ rất nhiều thứ.” Tôi chân thành hy vọng: “Có lẽ ở một không gian song song khác, chúng ta đang ở bên nhau.”
“… thật ngưỡng mộ bọn họ quá đi.” Cô đồng ý.
Giọng Thẩm Giai Nghi biến mất trong chiếc điện thoại hết sạch pin.
Tôi không nổ máy xe ngay, chỉ ngây ngẩn đứng đó nhớ lại từng chữ từng chữ trong cuộc đối thoại vừa rồi, tưởng tượng ra nét mặt thay đổi của người con gái đã lâu rồi không gặp. Thật sự rất muốn được chăm chú nhìn Thẩm Giai Nghi, nhìn thấy cô chính miệng nói ra những lời này.
Gió đêm ùa tới, hờ hững ngấm vào người tôi, rồi lại nhẹ nhàng rời đi.
Năm 1999, ngày 21 tháng Chín, 4 giờ 7 phút sáng, Đài Loan xảy ra trận động đất lớn lên tới 6.8 độ Richter.
Đêm đó, tôi hai mươi mốt tuổi, trong lòng cũng xoay vần đảo lộn.
Tình yêu giữa tôi và cô, rốt cuộc cũng có một dấu chấm hết không viên mãn, nhưng lại rất ấm lòng.
Trong đĩa mới phát hành của nhóm nhạc underground Sodagreen, có bài “Cá bay”, lời bài hát nghe rất sướng: “Đơm hoa không kết quả thì sao chứ? Là cá thì nhất định phải bơi ư?”
Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi.
Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi, không còn gì để hối tiếc nữa.
Chương 25
Trong phim Forest Gump có câu: “Life is like a box of chocolates. You never know what you’re gonna get.” Đời người giống như một hộp sô cô la, bạn chẳng bao giờ biết được mình sẽ ăn phải vị gì.
Trong phim thường có nhiều danh ngôn kinh điển, hòng dạy bảo chúng ta nên nhìn cuộc đời với ánh mắt rộng mở hơn, mong đợi trở thành châm ngôn của chúng ta.
Nhưng chúng ta ngoài mặt tán dương những câu ấy thạt rung động tâm can, ý nghĩa sâu sắc, mà lại chỉ có thể thực sự ôm chặt lấy cuộc đời của mình bằng một cách thức duy nhất: đổi cuộc đời thành thành phỉnh chơi bài, vui vẻ đẩy về phía Thượng đế.
Trái tim chúng ta có thể bén nhọn như sắt thép, lại vẫn duy trì sự mềm dẻo chấp nhận hạ cánh bất ngờ trong mọi trường hợp.
Cuối năm 1999, kẻ đọc cực nhiều sách tạp nham là tôi đây, đã suôn sẻ đỗ kỳ thi viết vào làm nghiên cứu sinh khoa Xã hội của Đại học Thanh Hoa.
Đến vòng thi vấn đáp, phải có một “tác phẩm liên quan đến ngành Xã hội học” để các giáo sư bình phẩm, nhưng trước đó tôi học ngành Quản lý, chứ không phải Xã hội học, vì vậy đã gặp khó khăn lúc chuẩn bị tác phẩm để thi vấn đáp.
Làm sao giờ? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu viết bừa một bài luận tầm tầm xoàng xĩnh cho quá, thì thà viết thứ gì đấy thú vị còn hơn. Đúng thế, các giáo sư trong khoa Xã hội học chẳng phải đều rất thông minh, rất dí dỏm hay sao?
Vậy là tôi viết thiên tiểu thuyết đầu tiên trong đời mình… sáu chương đầu của Quả bom sợ hãi, lấy tiếng là mang nhiều ý nghĩa xã hội, để nộp thay bài luận học thuật. Nội dung tiểu thuyết này kể về một sinh viên đại học, một sớm tỉnh