Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn

Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn

Tác giả: Chu Khinh

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 134456

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/456 lượt.

gọi là bằng phẳng, phải nói là cao chót vót mới đúng, thế nên lên núi sẽ tương đối khó khă, cho nên dù là cuối tuần cũng không có ai đến.
Cô chỉ mới thất thần thôi, người đàn ông kia sao lại đi nhanh đến vậy, đã sắp cách cô khoảng năm mươi thước rồi, thật là, có cần phải đi gấp vậy không ?
Cắn môi, cô đành cố gắng bò lên trên, nhưng có lẽ do đã lâu không vận động nên mặc dù chỉ mới bò một đoạn ngắn, cô đã bắt đầu thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn người phía trước, tốc độ của anh vẫn không thay đổi, không hề có cái gì gọi là quần áo xốc xếch … Không ngờ thể lực của anh lại tốt đến thế.
Cô chỉ muốn ngắm cây, đâu có nói muốn leo núi, làm mình mệt mỏi như vậy làm gì. Trọng điểm là, cô chỉ muốn đi dạo một chút, cái gọi là đi một chút, đương nhiên là phải từ từ, còn phải ngắm cảnh sắc xinh đẹp xung quanh nữa chứ, đâu phải muốn tranh tài với ai đó.
Trong lòng bất mãn tới cực điểm, cô khom người xuống, hai tay chống lên đùi, nặng nề thở hổn hển, anh vẫn đi nhanh như vậy, mặc kệ cô có theo kịp hay không, đúng là bạo quân, độc tài, bá đạo…
“Thể lực đúng là không tốt.” Đột nhiên có âm thanh xuất hiện, làm cô đang oán thầm anh sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Người này có thể quá đáng hơn không, cô liếc anh một cái, cúi đầu không thèm quan tâm đến lời châm chọc của anh, cô quyết định, mặc kệ anh đi nhanh bao nhiêu, cô vẫn sẽ đi bình thường, còn phải từ từ thưởng thức phong cảnh hiếm hoi này chứ!
Một bàn tay đột nhiên chìa ra trước mặt cô, cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
“Đưa tay cho em nắm.” Giọng điệu như ban ơn, cho dù là người tốt tính đến mấy cũng thấy bực mình.
“Không cần.”
Không để ý đến cô từ chối, anh nắm tay cô, “Cùng những con rùa như em leo núi, xem chừng tối nay chúng ta không xuống núi được rồi.” Anh cất bước đi lên.
Muốn tránh ra nhưng cô lại không phải đối thủ của anh, tay của anh lại rất ấm áp, rất có lực, để anh nắm tay, đường núi dường như không khó để đi lên nữa. Định từ chối nhưng lại bị anh nắm chặt, cô đành ngoan ngoãn để anh nắm.
Nhưng tốc độ này cô thật sự không chịu nổi, nhưng cô lại không dám lên tiếng biểu tình, gương mặt càng ngày càng hồng; hơi thở cũng càng ngày càng gấp, chân của cô nặng quá đi mất!
Bách Lăng Phong nhìn gương mặt cô hồng hồng đỏ đỏ vì mệt, lại còn đôi môi muốn nói mà không dám, nụ cười trong mắt lại càng vui vẻ, thể lực của anh và cô xê xích quá xa, dĩ nhiên phải như thế rồi.
Bàn tay trong tay anh vừa nhu nhược lại vừa mềm yếu, nhưng lại quật cường vô cùng, rõ ràng không chịu nổi nữa nhưng vẫn cắn răng đi lên, không chịu yếu thế .
Càng hiểu biết cô lại càng phát hiện, những gì nhận thức ban đầu với Hạ Di Hàng thật sự đã khác đi nhiều, anh đi chậm,phối hợp với tốc độ của cô, hai người từ từ đi lên đến đỉnh núi.
Hửm? Bây giờ không cần hành quân nữa sao? Mặc dù cảm thấy không thể tin được với sự chăm sóc của anh, nhưng cô lại không có can đảm để hỏi, nếu người ta đã muốn vậy, vậy cô đành phối hợp theo vậy.
Đi bộ chính là để thưởng thức phong cảnh, thưởng thức danh lam nổi tiếng là như thế nào. Nhật Bản là một đất nước có nhiều núi, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là núi Phú Sĩ, những ngọn núi này tuy không nổi tiếng bằng, nhưng vẫn có những đặc sắc của riêng nó.
Giống như ngọn núi bây giờ bọn họ đang đi lên, có lẽ không nổi tiếng, nhưng rừng rậm rậm rạp, các loài cây cỏ đa dạng, không khí lại mát mẻ, giúp người ta đặc biệt cảm thấy hưng phấn hơn.
————————-
(1) Hakone : nằm ở Nhật, một điểm du lịch khá nổi.






“Tinh thần rất tốt, phải không?” Anh nói nhỏ ở bên tai cô, ánh mắt đánh giá mọi nơi trở lại trên khuôn mặt tuấn dật của anh.
“Qua bên kia ngồi đi.” Mang cô đến một gốc cây cao lớn, nơi đó có một bãi cỏ xanh, loại cỏ này có thể thấy được, là nơi danh cho những người leo núi nghỉ ngơi.
Thái dương ấm áp, dựa vào ghế ấm áp dễ chịu, ngồi ở đây có một cảm giác thoải mái.
Mãi cho đến ngồi xuống, cô mới phát hiện chân của mình có bao nhiêu đau nhứt, chẳng lẽ này anh phát hiện cô đi không nổi, nên mới đề nghị muốn nghỉ ngơi một chút? Anh cũng cẩn thận săn sóc như vậy sao? Ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người anh.
“Nhìn cái gì?” Thoải mái mà tựa vào lưng ghế, anh quay đầu nhìn phía cô “Yêu anh rồi, phải không?”
Nhưng bây giờ cũng rất tốt, ít nhất tới một mức độ nào đó, anh thực sự thực săn sóc cô.
Bách Lăng Phong liếc mắt nhìn người bên cạnh, cô gần đây thường có vẻ như vậy, thời điểm này của cô, cùng công tác trung cái kia lưu loát nữ chủ quản hoàn toàn không giống với, nhưng là lại đồng dạng bắt lấy của hắn ánh mắt. Hai năm trước lần gặp mặt đầu tiên , ánh mắt của anh, đều dừng trên người cô, bỗng nhiên trên đùi cô, làm cho cô hoảng sợ.
“Anh……” Bá vương một chút cũng không để ý đến cô mà nằm lên, trực tiếp nhắm mắt lại, hưởng thụ gió đưa nhẹ, ánh nắng buổi chiều nhẹ nhàng.
“Anh mau đứng lên.” Anh cứ như vậy nằm ở trên đùi cô, thực sự làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, nếu người khác nhìn được, chẳng phải l