
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 134429
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/429 lượt.
nếu không phải bụng vẫn còn đau, sợ rằng cô đã cười lăn lộn trên giường.
Tổng giám đốc luôn uy phong lẫm liệt cũng có thời điểm không khống chế được mình, đúng là đáng yêu, tư vị ngọt ngào chưa bao giờ có đột nhiên len lỏi vào lòng cô …
Một chiếc xe màu bạc rẽ vào trong khu dân cư cao cấp. Nơi này mỗi năm lại tăng giá lên, người nào ở đây cũng thuộc dạng đại phú đại quý, nhất là căn nhà cao cấp này, không phải cứ có tiền là có thể bước vào.
Thuần thục đỗ xe ở chỗ quen thuộc , khóa xe rồi, Hạ Di Hàng rút chiếc thẻ đen từ trong túi xách ra, xoạt qua cửa thang máy một lần, khi tiếng “keng két” quen thuộc vang lên, cánh cửa thang máy không nói mà mở.
Đi vào bên trong thang máy rộng rãi mà xa hoa rồi, cô lẳng lặng đứng vững, không cần phải nhấn phím tìm tầng, bởi vì chiếc thang máy này chỉ dừng ở một tầng duy nhất, mà tầng đó cũng chỉ có một gia đình mà thôi. Cúi đầu nhìn, bàn tay nắm túi xách thậm chí lại run rẩy lên. Đúng là!Cô cắn môi dưới, khắc chế cảm giác khó chịu dưới đáy lòng, cưỡng bức mình phải tỉnh lại.
Nhưng không được, cô không khắc chế được, cho dù có khống chế mấy, tay cô vẫn phát run lên.
Cô không thể không khẩn trương được, giống như hai năm qua vậy, cô cảm giác như mình đang bị tử hình, toàn thân cứng ngắc, hơi thở lạnh như băng.
Mặc quần áo mềm mại thư thích ở nhà, cô tùy ý xoa xoa tóc bằng khăn lông , cảm giác đói bụng tràn đến mới chịu bước ra ngoài chuẩn bị thức ăn.
Trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn ngon, thậm chí còn có thể mở một siêu thị nhỏ, nhét nhiều đồ ăn vào tủ lạnh như vậy, sợ rằng cũng chỉ có người đó mới làm được.
Trong tủ lạnh đầy là thịt, cô tìm mãi mới thấy rau dưa xanh biếc, anh ta không có ở nhà, vậy thì cứ làm những món ăn gia đình đơn giản đi, dù sao anh ta cũng không có ở đây.
Phòng bếp này cũng được thiết kế giống như hai căn phòng trước đó, vẫn tiện lợi và ngắn gọn kiểu Mĩ, muốn lấy thứ gì ở chỗ nào, cô nhắm mắt cũng biết được, ai bảo trong hai năm qua, phòng bếp này chỉ có một mình cô sử dụng, không muốn thân thuộc với nơi này như vậy, nhưng thói quen quả là một thứ đáng sợ.
Âm nhạc như nước chảy vang lên trong căn nhà, Cô rất thích nhạc nhẹ, trong một đêm mưa mà có thể có được âm nhạc dịu nhẹ làm bạn, mọi phiền não và u sầu dường như đều biến mất cả.
Rau dưa xanh biếc ngâm nước xong, lộ ra vẻ xanh xanh sống động, ngay cả loại rau cỏ bình thường nhất cũng cao quý đến mức làm người ta chắt lưỡi, đừng nói là các loại thịt trong tủ lạnh kia, tất cả đều là những loại thức ăn nhập từ nước ngoài về, sự kén chọn của anh đã soi mói đến mức làm người ta tức giận rồi.
Chỉ cần một chút rau cỏ rồi thịt băm, thêm chén cơm màu trắng thơm phưng phức, bữa cơm tối của cô đã được giải quyết rồi.
Vừa định lấy cơm ra từ trong nồi, một bàn tay to lặng lẽ quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
“A!” Hành động không hề báo trước làm cô hoảng hồn giật mình, cái chén trong tay suýt nữa đã rơi xuống, cả người cô cứng ngắc, muốn giãy dụa nhưng hơi thở nam tính quen thuộc xộc vào chóp mũi, làm cho thân thể đang khẩn trương trong nháy mắt thanh tĩnh lại.
Là anh, anh đã trở về. Không âm thanh rằng, cũng không hề báo trước, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, nhất định vừa rồi cô nấu ăn quá chuyên tâm, âm nhạc trong phòng lại được bật to nên cô không hề hay biết anh đã về, nhưng tại sao anh lại trở về chứ?
Hơi thở nam tính phà vào cổ cô, đôi môi vuốt ve da thịt, “Tắm rửa rồi à?” Cả người đều là mùi thơm của cô, làm anh muốn ngừng mà không được.
Cắn răng kìm nén rên rỉ, đầu lưỡi nóng ướt của anh lướt qua lướt lại cổ cô, khẽ liếm nó, làm cho da thịt nhạy cảm của cô nóng rực lên.
Từ phía sau, anh kéo thân thể mềm mại của cô vào lòng, bàn tay lẻn vào dưới áo, trực tiếp khoác lên bầu vú đầy đặn của cô, “Tiểu yêu tinh, thậm chí còn không mặc áo lót.” Bàn tay hoàn toàn nắm chặt, xoa xoa da thịt trắng noãn, “Có phải đang đợi anh không?”
Con ngươi trong trẻo hiện lên một chút phức tạp, nhìn cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt mềm mại dịu dàng thanh tú kia, anh dời tay đến gần môi mình, nhẹ nhàng liếm láp cái ngọt tuyệt mỹ nơi đầu ngón tay kia.
Tim cô đập càng lúc càng nhanh, hơi thở đã sớm loạn xạ mất. Gương mặt cô ửng hồng không sót một nơi nào, anh ta … sao anh ta lại có thể làm vậy? Con người sắc bén vẫn nhìn chằm chằm cô, còn ăn “cái kia” của cô trước mặt cô, tà mị mà cũng gợi cảm, làm cho tất cả máu trong người cô như nghịch chuyển, chạy ngược trở về não vậy.
“Để anh nhìn em thật kỹ nào.” Tiếng nói nam tính trầm thấp, giống như những âm điệu từ cây đàn vi-ô-lon, vừa từ tính lại vừa nguy hiểm, làm cho người nghe cảm thấy như bị một chấn động lớn.
Ý của anh cô hiểu rất rõ, cô cũng không hề phản kháng, sau vô số lần bị dạy dỗ, cô biết rõ phản kháng sẽ có hậu quả gì. Tay cô run rẩy, mở từng nút, từng nút sơ mi một. Da thịt trắng nõn từ từ hiện lên trong đôi con ngươi của anh, dưới ánh đèn sáng ngời, nó lại như những v