
Tác giả: Thần Hi
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134644
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/644 lượt.
lực, để cho tay anh tựa vào trên vai cô, từng bước từng bước đỡ anh từ từ đi về phía trước.
"Hoàng Sa Na, Hoàng Sa Na, tôi tìm được, Hoàng Sa Na." Vừa mang theo Shabaka, Chi Liễn vừa lớn tiếng kêu người cách đó không xa.
"A! Ông trời của ta! Sao bị thương nghiêm trọng như thế?" Hoàng Sa Na vừa nhìn thấy Chi Liễn đỡ một người đàn ông toàn thân đều là máu, không khỏi kêu to.
"Nhanh lên một chút, anh ấy là bạn của tôi, mau tới giúp tôi, chúng ta phải dẫn anh ấy trở về." Chi Liễn thở hổn hển, sức nặng toàn thân của Shabaka đều ở trên người cô, cô sắp vô lực rồi, muốn té ngã.
Hoàng Sa Na tiến lên giúp một tay đỡ Shabaka, không cẩn thận làm động đến vết thương trên vai anh, dẫn đến anh đau kêu thành tiếng.
"Tôi tới, cô tới nơi này." Cùng Hoàng Sa Na đổi vị trí, Chi Liễn thận trọng đỡ Shabaka.
"Không cần chạy đi nơi đâu, ta mới vừa phát hiện có mấy người ở nơi này, hình như là đang tìm cậu ta, trên tay còn cầm súng." Hoàng Sa Na dẫn theo Chi Liễn đi hướng đường nhỏ.
"Anh chịu đựng một chút, một chút nữa là đến rồi." Nghe được tiếng rên rỉ thật nhỏ của Shabaka, Chi Liễn biết anh rất đau, chẳng qua là nhịn không muốn kêu lên, đau lòng nỗi thống khổ của anh, cô nhẹ nhàng an ủi anh.
Mặc dù cô sợ anh, nhưng là. . . . . . Thấy anh bị thương thành như vậy, lòng của cô nhưng lại không khỏi cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo, đau lòng đến muốn rơi lệ.
Shabaka gắng sức quay đầu nhìn về phía Chi Liễn, trên mặt cô biểu lộ thương tiếc cùng không bỏ lại, ngực của anh vì thế mà xông ra một trận ấm áp.
Một người nho nhỏ như vậy, đang dùng thân thể nho nhỏ gầy yếu của cô chống đỡ thân thể nặng nề của anh, trên mặt nhát gan nhu nhược lại xuất hiện vẻ mặt dũng cảm.
Cô . . . . . . thật là một cô gái kỳ lạ, nhìn cô, tim của anh lại cảm thấy an tâm bình tĩnh, hiện tại đang ở thời khắc nguy hiểm, nhưng trong lòng lại có loại tư vị ngọt ngào.
Trong lòng có một cỗ tình ý không ngừng lên men, khiến anh cảm động.
Chưa bao giờ có bất kỳ người phụ nữ nào, ở trong lòng anh khơi lên kích động lớn như thế.
Chỉ có cô. . . . . . cô gái Phương Đông nhìn nhỏ yếu này.... ...... ...
"Anh trước tiên nằm xuống, tôi, tôi giúp anh đi tìm bác sĩ." Rốt cuộc ở trong một hồi hoảng loạn, hai người Chi Liễn và Hoàng Sa Na, hợp lực mang Shabaka về nhà, hiện tại anh đang nằm ở trên giường Chi Liễn.
"Không thể tìm bác sĩ, nếu là những người đó vẫn còn đang tìm tôi, cô có thể sẽ bị liên lụy." Khi cô xoay người định nhờ Hoàng Sa Na gọi điện thoại thì Shabaka cật lực vươn tay ra bắt cô lại.
"Nhưng, nhưng mà bây giờ anh bị thương, không tìm bác sĩ sẽ rất nguy hiểm." Chi Liễn ngồi xổm người xuống, cầm khăn lông ướt lau mồ hôi cho anh, trên mặt là tràn đầy lo lắng.
"Cô. . . . . . Tới giúp tôi." Anh thở hổn hển nói. "Có một viên đạn ở trong vai của tôi, cô nhất định phải . . . . . . Giúp tôi lấy ra."
"Đạn?" Chi Liễn khiếp sợ trợn to mắt.
Cô cầm kéo lên, thận trọng cắt bỏ áo trên người Shabaka.
"A! Ông trời của ta!" Hoàng Sa Na ở một bên, thấy tất cả vết thương lớn nhỏ trên người Shabaka, không nhịn được lớn tiếng kêu lên.
"Thương thế của cậu ta thật nghiêm trọng."
"Làm gì nữa đây?" Trên người Shabaka đầy máu, Chi Liễn cố nén cảm giác choáng váng, cắn chặt răng không ngừng nhắc nhở mình phải dũng cảm, không thể ngã xuống ở lúc này.
"Đem. . . . . . Đạn lấy ra. . . . . . Lấy ra. . . . . ." Shabaka cho cô một chút mỉm cười khó coi gọi là khích lệ.
Thấy vẻ mặt Chi Liễn cứng ngắc, anh biết cô rất sợ, nhưng cô lại dũng cảm nhịn xuống.
"Tốt. . . . . . Tốt, anh anh chịu đựng một chút, nếu rất đau, kêu, kêu thành tiếng cũng không sao." Cô dùng sức gật đầu một cái, dùng tay run run lấy kẹp ra.
"Tôi, tôi đi ra ngoài trước thì tốt hơn." Hoàng Sa Na sợ đến mức nhanh chóng từ trong phòng chạy ra ngoài. Bà cũng không dám nhìn hình ảnh máu me như thế.
"Tôi, tôi muốn bắt đầu!" Sau khi đem cái kẹp hơ qua, Chi Liễn nuốt từng ngụm nước bọt, nhẹ nhàng đưa kẹp vào trong vết thương máu thịt lẫn lộn.
Shabaka cắn răng không muốn kêu thành tiếng, cho dù vết thương đau đớn như bị lửa nóng đốt bỏng đến làm người ta không chịu nổi, anh nhất định không muốn mở miệng.
Từ bên môi anh tia máu nhỏ chảy ra, anh cắn bị thương môi mình, khuôn mặt đau đến vặn vẹo, đôi tay siết chặt khăn trải giường.
"Tìm được rồi." Chi liễn từ từ đem đạn lưu lại ở trên vai anh lấy ra, khi cô buông cái kẹp trong tay xuống thì trên trán đã tràn đầy mồ hôi, tiếp, cô lại nhanh chóng giúp anh băng bó vết thương.
Lau mồ hôi trên trán, Chi Liễn rốt cuộc lộ ra nụ cười an tâm, cô quay đầu nhìn về phía Shabaka nằm ở trên giường, thở phào nhẹ nhõm.
Không biết anh đã ngất đi khi nào, có lẽ là bởi vì quá đau đớn, có lẽ là bởi vì biết đạn được lấy ra mà yên tâm ngủ.
"Anh rất dũng cảm a!" Chỉ có khi không nhìn hai mắt chăm chú của anh thì Chi Liễn mới dám nhìn anh nói chuyện, giọng nói của cô mềm mại, tay cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán và máu bên khóe miệng của an