
Tác giả: Thần Hi
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134408
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/408 lượt.
g lưỡi cô quấn quít, hấp thu ngọt ngào trong miệng cô.
Thân thể Cẩn run run, hai chân từ từ vô lực không cách nào đứng vững, khiến cô chỉ có thể bám thật chặt trên người của anh, cô đưa tay kéo áo anh lại. Trong đầu cô không ngừng ông ông tác hưởng*, thần trí* bắt đầu mê loạn.
(*Ông ông tác hưởng : vù vù, vo ve)
(*Thần trí : tinh thần & chí tuệ)
Xích Diễm nhắm chặt hai mắt, cảm thụ nụ hôn làm cho anh nhớ nhung đã lâu. Cô giống như quá khứ, ngọt ngào khiến anh một chút cũng không muốn buông tay. Anh nghi ngờ mình ban đầu tại sao lại chịu buông tha cô, tại sao lại hận cô lâu như vậy.
Kỹ xảo của cô ngượng ngùng không thuần thục, cho thấy ba năm nay căn bản ngay một chút kinh nghiệm cũng không có, giống như quá khứ, chỉ có thể bất lực chịu đựng anh tiến công, ngay cả một chút năng lực chống đỡ cũng không có.
Anh biết. . . . . Cô vẫn thuộc về anh, từ quá khứ cho đến hiện tại, cô đều là của anh, không có bất kỳ người nào có qua cô. Anh nên cảm kích, cảm kích trời cao ưu ái anh như thế, để cho anh có bảo vật tuyệt nhất, bảo vật vô giá, dù anh và cô chia tay ba năm, bảo vật của anh vẫn thuộc về anh.
Thật lâu sau, anh rốt cuộc rời khỏi môi cô.
"Mặc dù kỹ thuật của em vẫn non nớt như vậy, cắn bị thương môi của tôi, nhưng mà . . . . . . tôi vẫn còn muốn hôn em lần nữa, bù đắp những nụ hôn chúng ta đã bỏ lỡ ba năm nay."
Chính là, lần này chỉ có hôn cũng không thể thỏa mãn anh. Môi Cẩn run run, nhìn đôi môi bị cô cắn đỏ, trên mặt cô trở nên đỏ ửng. Anh cúi người, dịu dàng khẽ cắn lấy môi của cô, lại dịu dàng khẽ liếm, vẽ phác thảo hình dạng môi của cô.
Sau đó anh dịu dàng hôn cô, nồng đậm sâu sắc khiến cô cơ hồ quên cả hô hấp, trong miệng, trong mũi tràn đầy mùi của anh, tâm hồn của cô cũng bị anh thu phục.
"Kế tiếp ?" Thừa dịp anh hơi rời cô, cô cố gắng thở ra một hơi, giọng nói mềm mại vang lên .
"Kế tiếp đây? Anh còn muốn làm cái gì?"
"Kế tiếp. . . . . ." Anh một tay ôm cô lên.
"A. . . . . ." Cẩn hơi giật mình, dùng đôi tay ôm chặt lấy cổ anh, chỉ sợ sơ ý một chút là té xuống.
"Anh làm cái gì?"
"Làm cái gì? Đương nhiên là đù đắp cho đêm tân hôn của chúng ta." Anh mặt cười hả hê, giống như chộp được con thỏ nhỏ rồi.
"Bây giờ là ban ngày, anh không thể làm như vậy." Cô lúng túng mặt đỏ lên, trong giọng nói tràn đầy bất mãn.
"Không thể?" Xích Diễm nhíu mày, trong mắt bắn ra ánh sáng nguy hiểm lại tà mị, nụ cười của anh bá đạo vừa nhìn vào cũng biết không có ý tốt.
"Tôi nói có thể là có thể." Vừa nói xong, anh ôm cô rời khỏi thư phòng.
Trên hành lang dài, tiếng cười của người đàn ông không ngừng vang vọng, kèm theo tiếng kêu cùng tiếng thét chói tai của người phụ nữ.
Đám người hầu nghe được cũng không nhịn được cười.
Điều này đại biểu. . . . . . Môn chủ cùng Môn chủ phu nhân của bọn họ đang hạnh phúc lại vui vẻ.
Bên trong phòng ăn, chỗ góc kín đáo nhất có hai người ngồi –
"Rất xin lỗi, dường như cô cảm thấy rất lo lắng đối với chuyện tôi tìm cô." Xích Diễm ung dung nhìn Nhã Văn, trong giọng nói không có bất kỳ áy náy.
Nhã Văn không nhịn được ở trong lòng mắng người đàn ông ngồi đối diện này. Cô đang đi dạo phố thì bị Môn chủ Tông Nham môn như anh cho mời tới uống trà, cô có thể không sợ sao?
Ban đầu cô nghĩ Cẩn ở đây, không ngờ sau khi cùng anh đi tới phòng ăn mới phát hiện, chỉ có một mình anh, điều này khiến cho cô khó hiểu lại sợ hãi?
Nói không chừng, anh muốn tìm cô báo thù chuyện năm đó cô phản đối Cẩn ở chung với anh.
"Cô nói là cô ấy có đến?" Tại sao anh một chút ấn tượng cũng không có?
Anh còn nhớ rõ buổi tối ngày trước anh tương đối mệt mỏi, cho nên ngủ rất sâu, chẳng lẽ là nguyên nhân này, anh mới không biết cô ấy đến?
"Ngày đó cô ấy nói có chuyện tìm tôi thương lượng, cho nên thừa dịp anh ngủ ra ngoài tìm tôi, sau khi tôi và cô ấy nói chuyện xong, cô ấy lại quyết định đến tìm anh."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
Khuôn mặt Nhã Văn tức giận trừng mắt nhìn anh, đưa ngón tay chỉ vào mặt anh , hoàn toàn quên mất sợ hãi .
"Sau đó vị hôn thê của anh xuất hiện, cô ta khi dễ Cẩn, nói anh đối với Cẩn chỉ là vui đùa một chút , mỗi lần đều muốn cô ta tới giúp anh kết thúc, cô ta còn nói Cẩn cút đi!"
Rất tốt, vị hôn thê này rốt cuộc đã xuất hiện. Nhã Văn nói đến ngày đó, hẳn là ngày anh không tìm được Cẩn, sau đó. . . . . . một người đàn bà đáng chết đúng lúc xuất hiện ở chỗ của anh. . . . . .
Phác Vấn Thấm! Rất tốt, đây thật là thật quá tốt, thì ra cái vị hôn thê thần bí kia là cô ta, quả thật là cô ta.
"Kết quả?" Xích Diễm nâng mày, hiển nhiên hết sức không vui.
"Kết quả Cẩn rời đi." Nhã Văn hơi do dự, cô có nên nói cho anh biết hay không?
"Đây chính là nguyên nhân cô ấy rời đi? Cô ấy cho rằng tôi có vị hôn thê cho nên mới rời đi?"
Lần này Xích Diễm càng thêm không vui, anh không ngờ sự tin tưởng của cô với anh mới chịu một chút xíu đả kích, cô cũng không thèm hỏi lại anh, liền xử anh bị nốc-ao!
"Làm ơn, nói thật, hai người khi đó mới q