
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341287
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1287 lượt.
Phiên Nhiên trống rỗng.
Diệp Phiên Nhiên không thiện cảm nhưng cũng chẳng ác cảm với Dương Tịch. Cô không trò chuyện với cậu bởi vì thực sự chẳng có gí đáng nói.
Dương Tịch dáng người cao ráo đẹp trai, lại mang chút dáng vẻ thanh cao. Cậu chính là đề tài bàn tán nhiều nhất của đám nữ sinh. Diệp Phiên Nhiên tự nhận mình là người “làm nền”, vì vậy cách xử sự với những nhân vật trung tâm làm mưa làm gió chính là tránh càng xa càng tốt.
Cô vốn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có dịp kết bạn cùng cậu nam sinh này. Sau kỳ kiểm tra giữa kỳ, thầy Cao xếp cô ngồi hàng ghế phía trước Dương Tịch. Đây là cơ hội khiến đám nữ sinh đố kỵ ngưỡng mộ thì đối với Diệp Phiên Nhiên lại là sự sỉ nhục và trừng phạt. Nếu như cô không học hành tụt dốc thì chẳng phải ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên.
Với tâm lý chán chường ủ rũ ấp ủ trong lòng, cô làm sao có thể ung dung thoải mái tiếp xúc cùng Dương Tịch – một nam sinh xuất sắc chứ? Thậm chí cô còn lờ mờ cảm thấy Dương Tịch vốn coi thường mình. Lẽ dĩ nhiên ý nghĩ này không phải xuất phát từ thái độ lạnh nhạt của Dương Tịch đối với cô, mà chính là do cảm giác tự ti chôn sâu tận đáy lòng của cô mà ra.
Để ý, cô nhận thấy Dương Tịch chẳng khác gì những nam sinh khác. Vào giờ học, cậu cũng hay tán dóc, giở trò chòng ghẹo. Sau giờ học, cậu lại cùng nhóm Trần Thần nói cười đùa giỡn. Diệp Phiên Nhiên thừa nhận rằng cậu rất đẹp trai, khi cười để lộ hàm răng trắng muốt, đôi mắt sáng rực, thế nhưng những khi cậu không cười, ánh mắt lại lóe lên ánh nhìn sắc nhọn.
Chỉ số IQ của Dương Tịch rất cao, chửi mắng người khác không cần dùng những từ tục tĩu nhưng một phát trúng ngay đích. Diệp Phiên Nhiên có cảm giác, tuy rằng Dương Tịch suốt ngày túm tụm bên đám “rỗi hơi” Trần Thần và Miêu Khả Ngôn nhưng thật ra ý chí của cậu rất cao. Nói cách khác, cậu chưa chắc đã để mắt đến loại người như Trần Thần. Cậu thuộc tuýp người quá đỗi thông minh, rất mực nho nhã. Bất luận khi cậu mỉm cười trông rạng rỡ đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng chẳng coi cậu là chàng thanh niên “hot boy” tỏa sáng, cũng hệt như dẫu cho cậu có mỉm cười thì ánh mắt vẫn mãi lạnh lùng cao ngạo.
Tuy chưa bao giờ nói một câu một lời nào với Dương Tịch nhưng cô vẫn có thể nhìn thấu được cậu nam sinh này. Trần Thần làm việc xấu gì cũng đều có phần của Dương Tịch, vả lại cậu còn là kẻ đầu sỏ, nhưng cậu ỷ vào sự quý mến của thầy cô nên xưa nay chưa từng phải chịu phạt. Trần Thần luôn là chú dê chịu tội thay cậu. Diệp Phiên Nhiên cảm thấy con người Dương Tịch khá nham hiểm, gian xảo. So ra mà nói, Trần Thần tuy xấu xa song còn đáng yêu hơn cậu một chút. Nếu có thể lựa chọn giữa hai người, cô sẽ chọn làm bạn với Trần Thần, còn Dương Tịch thì nên tránh càng xa càng tốt.
Hết học kỳ một, hai người họ phận ai nấy lo, việc ai nấy làm. Diệp Phiên Nhiên có nằm mơ cũng chẳng ngờ đến có ngày gã nam sinh lạnh lùng cao ngạo đó lấy bản thân cô ra làm đối tượng để đùa giỡn.
“Sao cậu ta lại làm vậy?” Cô lúng túng hỏi Cố Nhân.
“Ai mà biết!” Cố Nhân có chút phẫn nộ, nói: “Con người cậu ta luôn luôn ỷ mạnh hiếp yếu!”
Cố Nhân vô cùng căm phẫn hành vi gian xảo cấu kết của Dương Tịch và Trần Thần, trong lớp mặc sức muốn làm gì thì làm. Thế nhưng mặc cho cô kích động cổ xúy thế nào thì Diệp Phiên Nhiên cũng chẳng có can đảm chất vấn Dương Tịch.
Diệp Phiên Nhiên tiếp tục công việc trực nhật, quét nhà, lau cửa sổ, lau bàn. Lúc lau bàn học của Dương Tịch, lòng cô không khỏi phiền muộn. Cô ra sức chà mạnh, hận một nỗi muốn khoét một lỗ trên bàn, Cố Nhân đứng đằng kia trông thấy, không nhịn được cất tiếng hỏi: “Này, rốt cuộc là vì cậu ghét Dương Tịch hay là thích cậu ta mà lau bàn sạch sẽ thế hả?!”
Mặt Diệp Phiên Nhiên nóng ran, cô hoảng hốt ném chiếc giẻ lau sang một bên, vô ý chạm vào chồng sách nhét trong ngăn bàn của Dương Tịch. Lúc khom lưng nhặt sách, cả xấp giấy viết thư rơi ra từ sách của Dương Tịch, rớt trên mặt nền, màu mực nước hồng phấn làm đôi mắt cô nhức nhối.
Cô chết lặng hồi lâu mới nhặt từng quyển sách trên nền lên. Lúc này Dương Tịch và Trần Thần mở cửa ra. Họ vừa chơi bóng rổ xong, khắp người nhễ nhại mồ hôi, trở lại lớp lấy cặp sách.
“Này, cậu làm gì vậy?” Trần Thần đứng sau lưng có giọng ác ý,
Diệp Phiên Nhiên đang ngồi xổm, toàn thân khẽ run rẩy, cô đứng ngay dậy, thấp giọng nói: “Xin lỗi, hôm nay đến phiên tôi trực nhật.”
Trần Thần không định dừng ở đó, giọng điệu lấn át: “Trực nhật thì có thể lục tung đồ đạc của người khác sao? Chẳng lẽ cậu muốn ăn trộm?” Diệp Phiên Nhiên vừa xấu hổ vừa buồn bực tức tối vô cùng nhưng chẳng thể nói nên lời.
Cố Nhân quả thực nhìn không lọt mắt, tiến lại gần nói: “Cậu ấy không cố ý đâu, các cậu đừng bắt nạt người thật thà!”
“Can hệ gì đến cậu!” Trần Thần khinh khỉnh cười khẩy: “Sửu bát quái, đồ con gái con lứa như đàn ông!”
Cố Nhân cảm thấy máu dồn lên tận não, cô chụp mạnh lấy hộp bút trên bàn ra sức nện vào đầu Trần Thần.
Diệp Phiên Nhiên sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, cô khô