XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Tác giả: Tâm Văn

Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015

Lượt xem: 1341327

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1327 lượt.

ương mặt anh tuấn, bóng dáng mảnh khảnh cao gầy, hệt như một pho tượng.
Trông thấy anh, cô chẳng hề tỏ vẻ vui mừng, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc. Những lời muốn nói, phải nói cô đều đã nói trong điện thoại rồi.
Sắc mặt Diệp Phiên Nhiên vẫn lạnh như băng, cô nhướn mày nói: “Dương Tịch, em chẳng phải đã bảo là không yêu anh đó sao? Anh còn đến làm gì nữa?”
“Nói đi, nói cho anh nghe rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh hỏi gặng.
“Chính là… chính là… sau khi chúng ta chia tay, em có nhắn tin cho anh, hỏi rằng bọn mình còn có thể bắt đầu lại từ đầu không. Anh nói rằng tình đã cạn, bát nước hắt đi khó mà lấy lại được, muốn em quên anh đi… Nếu đã như vậy, thì vì sao anh tìm đến em nữa chứ?”
“Trời ơi!” Dương Tịch nói: “Anh quả thực bị hàm oan còn hơn cả nàng Đậu Nga[1'> nữa, anh chưa từng nhận được tin nhắn nào của em, càng không nhắn trả lời cho em… Những ngày tháng đó, anh sống như trong cõi âm, sống chẳng bằng chết, mọi hy vọng đều sụp đổ. Trong lòng anh vẫn ôm một tia hi vọng, là em sẽ đến Nam Kinh tìm anh. Trước kia, mỗi lần cãi nhau, đều là anh đến tìm em, em chưa bao giờ tìm anh cả…”
[1'> Nhân vật trong tác phẩm Nỗi oan nàng Đậu Nga của nhà viết kịch đời Nguyên – Quan Hán Khanh.
“Chính vì nguyên nhân này nên anh mới hận em, về nước về nước vì muốn trả đũa em ư? Lần trước em đến công ty anh, anh vờ tỏ vẻ không quen biết em, phớt lờ em…” Tình cảnh khi đó khiến cô cảm thấy xấu hổ bất lực, thậm chí là tuyệt vọng. Đến tận lúc này ngẫm lại chuyện đó, Diệp Phiên Nhiên vẫn hận đến nghiến răng.
“Khi đó, anh đứng sau cánh cửa kính, sao em không chịu vào? Em vốn chẳng thèm nói câu nào thì liền hoảng hốt bỏ chạy. Anh không phải con giun trong bụng em, sao mà biết em muốn gì? Em chẳng phải nói là đến tìm em họ hay sao?!”
“Dương Tịch!” Diệp Phiên Nhiên không nhịn được thét cao giọng: “Anh đừng giả vờ, Chung Ni nói với em cả rồi, anh rắp tâm muốn chọc tức em… Bỉ ổi vô sỉ, lợi dụng tình cảm của người khác, hay là anh muốn lấy cô em gái bé bỏng để chứng minh cho sự quyến rũ hấp dẫn của mình? Em vốn ngỡ rằng, anh không phải loại đàn ông kiêu ngạo!”
Miệng mồm liến thoắng, từng câu từng chữ thốt lên, giọng điệu ngập tràn vẻ khinh khi miệt thị. Dương Tịch không sao hiểu nổi cô đang nổi cơn ghen tuông hay là cất tiếng đòi hỏi công bằng cho cô em họ.
Anh chụp lấy đôi tay cô, ngắm nhìn cô, ánh mắt ánh lên niềm yêu thương trìu mến.
“Vậy em có ghen không?”
“Anh muốn xem em ghen ư?” Diệp Phiên Nhiên cố chấp nói: “Em không mắc lừa đâu, xem như mình trút được gánh nặng, thoải mái biết bao nhiêu…”
“Phiên Phiên!” Anh quan sát cô kỹ lưỡng, ngón tay vuốt ve gò má cô: “Lần trước gặp em ở thành phố D, anh muốn nói rằng, em gầy quá, sắc mặt không được tốt, giống như đang mắc bệnh…”
Diệp Phiên Nhiên khó khăn lắm mới ổn định lại tâm trạng, giờ lại bắt đầu dậy sóng. Cô nói giọng đầy ấm ức: “Lúc anh và Chung Ni đi giải trí tiêu khiển ở Nam Kinh thì em đã bệnh nặng, viêm phổi cấp tính, sốt cao không thuyên giảm, một mình chịu đựng trong nhà hai ngày không ăn uống, nếu không phải có người phát hiện kịp thời đưa vào bệnh viện, em suýt nữa thì chết ngắc rồi, anh chẳng thể nào còn có dịp gặp lại em nữa đâu…”
“Anh không biết, thực sự không biết một chút gì cả! Xin lỗi em, anh không ngờ rằng việc này lại gây kích động lớn đến như vậy cho em!” Dương Tịch nói lời xin lỗi tận đáy lòng, anh chưa bao giờ thương tiếc cô như hôm nay: “Vì sao em không nói với anh?”
“Tình thế lúc đó, em làm sao nói gì với anh chứ? Anh sẽ để tâm đến em sao?” Cảm xúc chua xót lại dấy lên, con tim Diệp Phiên Nhiên ưu buồn sầu não.
“Được rồi, đều là lỗi của anh!” Anh dỗ dành Diệp Phiên Nhiên, giọng điệu vô cùng dịu dàng, ôm cô vào lòng, muốn thoả sức yêu mến cô: “Nếu em cảm thấy chưa hả giận thì đánh anh hai cái đi!”
“Nói thực lòng, em hận một nỗi muốn bóp chết anh!” Diệp Phiên Nhiên vờ ra vẻ chìa tay ra, xoa khuôn mặt gầy guộc thấp thoáng nét tiều tuỵ: “Dương Tịch, anh cũng gầy đi. Những tháng ngày đó, anh cũng sống không vui ư?”
Dương Tịch không nói gì, anh nhìn cô đăm đăm, mắt ánh lên tia sáng rất đỗi dịu dàng, hệt như những vì sao trên bãi biển trong đêm sâu thẳm, rực rỡ sáng chói, mềm mại dịu nhẹ.
Diệp Phiên Nhiên hiển nhiên đã hiểu ra điều anh muốn là gì. Tuy cả hai chia cách nhiều năm, nhưng sự ăn ý chẳng kém lúc trước là bao. Đôi con ngươi cô lấp lánh long lanh, trong veo như nước, đôi gò má không còn trắng bệch nhợt nhạt nữa mà ửng đỏ như ngà ngà say rượu, hệt như dáng vẻ trong đêm đầu tiên nhiều năm trước kia.
“Chết tiệt thật, em lại quyến rũ anh nữa rồi!” Bàn tay anh cấu chặt lấy bả vai cô, hơi thở quen thuộc lâu ngày xộc thẳng vào mặt cô. Cô chưa kịp suy nghĩ thì anh đã cúi đầu đặt nụ hôn lên bờ môi cô, rạo rực cháy bỏng, mân mê mơn trớn.
Diệp Phiên Nhiên sà vào vòng tay Dương Tịch, cả thân xác và tâm hồn cô đều chiều theo anh. Mãi tận khi bàn tay ấm áp của anh tuồn vào vạt áo cô, thắp lên một ngọn lửa trên làn da lạnh buốt, khoảnh khắc này đây cô mới đoạt lại lý trí, thở hổn hển mà đẩy anh ra.
“Dương Tịch, kh