
Tác giả: Trịnh Viện
Ngày cập nhật: 03:20 22/12/2015
Lượt xem: 134443
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/443 lượt.
ê của tôi đang cần người, cô quay về giúp tối có được hay không?”
“Anh đồng ý thuê tôi sao?” Gương mặt của Nghênh Hi ngập tràn vẻ tươi cười.
“Cô vừa chăm chỉ lại vừa khiêm tốn, bất cứ ông chủ nào cũng sẽ thích cô.”
“Cảm ơn anh, Mike.” Nghênh Hi cơ hồ bật khóc, trong lòng cô ngập tràn cảm kích.
Ngay ngày hôm đó, cô ở lại cửa hàng làm việc luôn, trang trí cho mặt tiền cửa hàng, hỗ trọ thu dọn sân bãi, đồng thời chung niềm phấn khởi với Mike, cùng ngôi phác họa ra cách bài trí cho tiệm cà phê tương lai.
Khi cô nhớ tới việc trở lại nhà trọ thì, sắc trời đã cực kỳ tối đen.
“Đã muốn thế này, để tôi đưa cô trở về nhé, Nghênh Hi.” Mike nói nhiệt tình.
“Không cần đâu...”
“Cô còn khách khí với tôi làm gì!”
Nghênh Hi không tiện từ chối nữa, vì vậy Mike dắt chiếc xe máy Honda 125 phân khối của anh ra, đưa cho Nghênh Hi chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu, sau đó giục cô ngồi lên đằng sau anh.
“Đứa bé ngoan khi ngồi xe máy nhất định phải đội mũ bảo hiểm vào.” Anh phô trương, bắt chước giọng nói và điệu bộ diễn trò trong “bố đại hí lý quái lão tử” (*), dạy dỗ Nghênh Hi.
(*) Dịch nghĩa: Ông lão kỳ quái chơi đùa trong chiếc túi to.
Buồn cười đến mức Nghênh Hi phải bật cười thực vui vẻ.ng
Đã lâu lắm rồi, thật lâu lắm rồi cô chưa từng cười to như vậy...
Khi Nghênh Hi trở lại nhà trọ, trời đã tối thui rồi.
Cô mở cửa, phát hiện ra đèn trong phòng đã được bật sáng.
“Cô đã về rồi sao...”
Nhìn thấy Hắc Diệu Tư ngồi ở trong phòng khách, cô không được tự nhiên nghiêng đầu, gương mặt bắt đầu nóng lên.
“Tôi đã đợi suốt từ buổi trưa, cô lại chạy đi đâu hả?!”
Anh ngồi ở trên ghế sofa, lạnh lung trừng mắt nhìn cô, vừa mới mở miệng đã cao giọng hỏi.
“Chung quy là tôi không thể suốt ngày ở trong nhà ngẩn người ra được, tôi chỉ ra ngoài một chuyến, đi bộ loanh quanh mà thôi.”
Cô không phải đứa ngốc, đương nhiên hẳn không ngốc đến nỗi nói cho anh biết chuyện mình đi tìm việc làm.
“Tản bộ cần thời gian lâu như vậy sao?” Anh hỏi giọng âm trầm, khẩu khí tràn ngập sự hoài nghi.
“Tôi là người, tất nhiên phải ăn cơm. Chỗ này chẳng có một thứ gì hết, không thể tiếp tục chờ đợi, tôi cũng không biết “ông chủ” của tôi đến khi nào thì mới có thể nhớ tới sự tồn tại của tôi, nhớ mang đến cho tôi chút đồ gì đó.” Cô đóng cửa lại, cố sức làm bộ dường như không có việc gì đi đến phòng khách.
“Chậc chậc, mới có một ngày không thấy, em có vẻ trở nên nhanh mồm nhanh miệng rồi nhỉ?” Anh đùa cợt nói.
“Tôi nghĩ chắc chắn tình nhân cũng không phải là cái xác không hồn, giống như kiểu bóng ma, cả ngày ngây ngốc ở nhà, chờ đàn ông đến âu yếm mình.”
Anh nhếch mày lên.
“Anh có chuyện gì sao?” Cô chăm chú nhìn anh, khắc phục thái độ không tự nhiên và lùi bước, đối diện với ánh mắt của anh.
“Nếu tôi là “ông chủ”, chẳng cần lý do gì, hứng chí lên thì tôi sẽ tới.” Anh nói vẻ châm biếm.
Nghênh Hi im lặng không nói gì, cô biết, mỗi một câu anh nói ra đều có ý muốn xỏ xiên cô.
“Trong phòng ngủ, có mấy ngắn tủ để quần áo, em đi thay bộ váy màu hồng, tối hôm nay cùng tôi đi ăn cơm.” Rốt cuộc anh cũng nói ra mục đích.
“Quần áo ư?” Nghênh Hi nghi hoặc hỏi lại. Cô nhớ là buổi sáng trong tủ quần áo không có vật gì.
“Sao vậy? Quá cảm kích, cho nên thành ngây dại sao?” Anh cười nhạo.
Cô lập tức nghĩ thông suốt, thời gian cô không có ở nhà, anh đã “tùy tâm sở dục” (tùy theo ý của mình) sắp xếp mọi thứ chu toàn rồi, tương lại chắc cũng sẽ xếp đặt cuộc sống của cô.
Đi vào trong phòng ngủ, cô mở chiếc tủ quần áo khá lớn kia ra, trong tủ không chỉ treo đầy quần áo mới, nhiều nhất là màu hồng và màu trắng, từ đồ mặc mùa xuân cho đến đồ để mặc cho mùa đông, mà còn có mấy ngăn xếp đầy các loại giày dép còn mới tinh.
Cô không hiểu vì sao anh lại mua tất cả những đồ xem ra rất đắt tiền này cho mình, giống như kiểu người đàn ông cưng chiều người phụ nữ của mình vậy... nhưng lại không giống như cách mà Hắc Diệu Tư đối xử với cô, Thương Nghênh Hi này.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy anh đã đi vào phòng ngủ, đang ôm lấy cô từ phía sau...
"Tuyệt không có gì phải khó hiểu, từ trước đến nay tôi rất hào phóng đối với việc bao nuôi tình nhân." Anh dễ dàng đoán được tâm sự của cô.
Tuy lời anh nói lại một lần nữa làm cô đau đớn, nhưng Nghênh Hi quyết định không thèm chú ý đến.
"Anh muốn tôi mặc bộ nào?" Cô bình tĩnh hỏi, che dấu cảm xúc của mình thật sâu.
Anh vươn tay, chỉ vào bộ lễ phục màu đỏ, thấp ngực lộ vai nóng bỏng, hạ lệnh không lời giống như kiểu quân vương, nhất định không cho phép nghi hoặc.
"Tôi sẽ lập tức thay ngay." Cô nhẹ nhàng đáp lại, âm điệu cứng nhắc, nhẹ nhàng, không có cảm xúc.
Giống như cảm thấy bị mê hoặc, đột nhiên anh nắm chặt vào cánh tay để trần của cô...
"Em nhu thuận như vậy là có mục đích gì đây hả?" Bàn tay anh ôm trọn lấy bầu vú ấm áp của cô đầy vẻ chiếm hữu.
"Tôi chạy thoát được khỏi bàn tay của anh sao?" Giọng của cô run rẩy.
"Em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu." Anh nói chắc chắn, buông tay hài lòng nói.
******************
Hắc Diệu Tư dường