
Tác giả: An Kỳ
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 134862
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/862 lượt.
ợc bí mật Đinh gia đã che giấu hơn hai mươi năm.
Hóa ra Thuần Thuần cũng không phải cốt nhục của Đinh gia, mà là bọn họ nhận nuôi từ cô nhi viện, vốn chuyện này vẫn bị giấu diếm rất kỹ, ngay cả bản thân Thuần Thuần cũng không biết, nhưng anh trai của Thuần Thuần đến đây không lâu, hắn hy vọng em gái nhận thức tổ tông, Thuần Thuần khi biết mình không phải con gái của Đinh gia, liền bỏ đi.
Đinh mẫu nói từ sau khi Thuần Thuần bỏ đi, Đinh Hạo Luân chưa từng trở về phòng nghỉ ngơi, vẫn ngồi ở phòng khách chờ em gái trở về.
Thư Cẩn Dư hiểu rằng trong lòng hắn đang chịu thống khổ, hắn yêu thương Thuần Thuần như thế, nhất định không muốn nhìn đến sự thật bị tố giác! Cô đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, ôn nhu nói với hắn: “Hạo Luân, anh phải phấn chấn lên! Em biết anh luyến tiếc Thuần Thuần rời đi, nhưng sự việc đã xảy ra, cho dù khổ sở, thống khổ, cũng vô ích, không bằng vực tinh thần dậy, đối mặt chuyện kế tiếp thật tốt. Anh nghĩ xem có đúng hay không?”
Tầm mắt Đinh Hạo Luân chuyển hướng đến cô rồi dại ra, làm như không thấy mặt cô.
“Thuần Thuần đi rồi.” Hắn đờ đẫn nói.
“Em biết.”
“Cô ấy sẽ không trở về.”
Ngữ điệu hắn tuyệt vọng, làm mũi cô cay cay như muốn khóc.
“Sẽ không! Cô ấy nhất định sẽ trở về.” Cô kích động bảo chứng, nắm tay hắn, kề sát vào ngực mình. “Tin tưởng em! Thuần Thuần không phải người vô tình, hiện tại cô ấy không thể chấp nhận chuyện này, chờ cô ấy nghĩ thông suốt xong, nhất định sẽ trở về!”
“Phải không?” Hắn vẫn không ôm hy vọng.
Thả chú chim nhỏ ra khỏi lồng, làm gì có chuyện nó sẽ bay về?
“Đương nhiên! Anh phải tin tưởng em, cũng tin tưởng Thuần Thuần, cô ấy tuyệt đối không thể bỏ mọi người, cô ấy tuy rằng không phải cốt nhục của Đinh gia, nhưng cũng là người ở cùng nhà hai mươi mấy năm, cô ấy đối với cả nhà nhất định là có tình cảm nồng hậu, không thể dứt bỏ, cho nên em nghĩ cô ấy nhất định sẽ trở về!”
Đinh Hạo Luân nghe xong lời của cô, trầm mặc không nói, bất quá hiển nhiên đã nghe hiểu được.
Đinh mẫu cảm kích vạn phần hướng Thư Cẩn Dư nói lời cảm tạ: “Cám ơn cháu, Cẩn Dư.” Lời của cô thật sự cho mọi người không ít an ủi!
Đúng lúc này… Không biết là trùng hợp hay ông trời nghe thấy lời nói của Thư Cẩn Dư, Thuần Thuần rời nhà hai ngày nay đã trở lại!
“Ba, mẹ, con đã trở về!” Đinh Thuần Thuần vừa vào cửa hốc mắt liền rưng rưng kêu lên.
“Thuần Thuần?!”
Thấy Thuần Thuần trở về, người trong Đinh gia mừng rỡ, đều ôm cô khóc rống.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Đinh phụ cùng đinh mẫu hốc mắt cũng đã ươn ướt, bọn họ nhìn đứa con gái ra đi nay đã về, vội cảm tạ ông trời không để bọn họ mất đi cô.
“Thuần Thuần…”
Đinh Hạo Luần cô đơn tiều tụy vừa thấy cô trở về, lập tức chạy lại bắt lấy tay cô vui sướng hô: “Thuần Thuần, em đã trở lại! Thật tốt quá, đừng rời xa anh nữa, được không?”
“Anh, anh làm em đau!”
“Không được rời xa anh! Thuần Thuần, những gì hắn cho em, anh cũng có thể cho, em đừng đi theo hắn, ở lại bên cạnh anh, anh yêu em!” Hắn lại bắt lấy tay cổ tay cô, cuồng loạn mà dồn dập năn nỉ nói.
“Anh, anh không cần nói bậy! Mau thả em ra, đau quá!” Đinh Thuần Thuần vô cùng kinh ngạc, dùng sức bỏ tay hắn ra, bỗng nhiên cô thấy Thư Cẩn Dư sắc mặt tái nhợt dọa người, thật sự cảm thấy khổ sở thay Cẩn Dư.
Anh trai vì cái gì mà không biết quý trọng?
“Anh,… Sao anh có thể nói với em những lời này? Anh đã có chị Cẩn Dư rồi mà!”
“Không! Em đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ là người thay thế em thôi, căn bản anh không thương cô ấy!”
“Anh nói cái gì?!”
Lời Đinh Hạo Luân vừa nói ra, những người có mặt ở đấy lập tức chấn kinh, đương nhiên người chịu tổn thương nhất, chính là Cẩn Dư!
“Lúc trước em hy vọng anh có bạn gái, mà bộ dạng cô ấy lại trùng hợp có điểm giống em, anh mới có thể cùng cô ấy kết giao. Kỳ thật người anh yêu thật sự là em, không phải cô ấy!”
“Không…”
Đinh Thuần Thuần sợ hãi nhìn người mà cô gọi là anh trai suốt hai mươi mấy năm, trong mắt hắn chỉ toàn là cuồng loạn, sự cố chấp liều lĩnh này làm cô sợ hãi.
“Không cần nói như vậy! Xin anh đừng nói như vậy…” Cô một mặt lắc đầu, một mặt lui về phía sau.
“Thuần Thuần, anh có thể lập tức rời bỏ cô ấy, chỉ cầu em trở lại bên cạnh anh!” Đinh Hạo Luân vẻ mặt cuồng loạn bước tới gần. “Anh không thể mất em! Nếu mất em, anh nhất định sẽ phát điên mà chết.”
“Anh là anh trai của em. Em chỉ xem anh như anh trai thôi!”
“Nhưng đó không phải ý muốn của anh! Anh yêu em, anh muốn em ở bên cạnh anh. Gả cho anh, Thuần Thuần!”
“Anh, đừng nói ra những lời đáng sợ như vậy!” Cô sợ hãi, người cô luôn gọi là anh trai nay lại muốn lấy cô làm vợ?
“Thuần Thuần, đừng bỏ anh! Được không?” Đinh Hạo Luân kích động nhanh chóng cầm lấy tay nàng, cô thấy đau vội hô một tiếng, nhịn không được liền khóc. “Đau quá…”
“Buông cô ấy! Nếu không tôi liền chém đứt tay anh.”
Đi phía sau Đinh Thuần Thuần, một nam tử cao lớn tuấn lãng, phát hiện hắn làm đau Thuần Thuần, sắc mặt phát lạnh, lập tức bảo hộ phía trước, đem cô giấu trong lòng.
“Đinh Hạo Luân, cô ấy đã nó