
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1342057
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2057 lượt.
đen cũng vừa vặn đi tới, tuy rằng đối phương hóa trang qua, nhưng có thể liếc mắt thì nhận ra đối phương.
Cũng giống như Lãnh Phong, ông ta chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nhìn Lâm Tử Hàn xuyên qua cửa quan sát đã khiến ông ta lo lắng một buổi tối. Đứng một thời gian dài, chỉ tới khi xác định cô không có việc gì mới xoay người rời đi.
*********
Nhìn Đỗ Vân Phi trên giường bị băng kín như bánh chưng. Lâm Tử Hàn hổ thẹn cắn môi. Nỗ lực không để cho mình khóc lên.
Trong nhận thức của cô, Đỗ Vân Phi là vì cứu cô mới bị thương, tất cả trách nhiệm đều không tránh không liên quan đến cô.
Bác sĩ nói chân hắn tạm thời không thể đi được, làm cảnh sát, nếu như hai chân vô dụng, làm sao có thể làm được nữa?
Cô cúi người xuống, nhìn chăm chú vào hắn gọi: “Vân Phi, anh nhất định phải nhanh đứng dậy nha”
Đỗ Vân Phi bị cô gọi tỉnh lại, yếu ớt mở mắt, nhìn chăm chú vào cô, lập tức cười tươi: “Tử Hàn, em có khỏe không?”
Lâm Tử Hàn gật đầu, quan sát hắn, thân thiết nói: “Anh thì sao? Có đúng là rất đau? Rất khó chịu hay không?”
“Ừ” Đỗ Vân Phi gật đầu, thấy bộ dạng lo lắng thân thiết của cô, trong lòng hắn lại ấm áp dào dạt, hắn thích thấy biểu tình bây giờ, cho nên, hắn gật đầu.
“Vậy làm sao bây giờ? Em đi gọi bác sĩ”Lâm Tử Hàn nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài, tay nhỏ bé lại bị Đỗ Vân Phi nắm ngay lấy, gian nan cười nói: “Không cần, có em ở đây, so với bác sĩ càng tốt hơn”
Lâm Tử Hàn bất mãn liếc xéo anh, nói: “Đã như thế này rồi, anh còn có tâm tư nói đùa”
Đỗ Vân Phi cười khổ, ánh mắt ôn nhu chỉ nhìn chằm chằm cô, hắn cũng không nói đùa, có thể gặp cô, hắn thực sự rất vui vẻ, đau đớn trên người cũng giảm bớt không ít!
“Tử Hàn, ngày đó bọn họ có làm gì em hay không?” Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm cô, nghiêm trang hỏi thăm. Ngày đó hắn một mình chạy lên lầu ba, mục đích cũng là bởi vì muốn nhanh cứu cô ra.
Lâm Tử Hàn lắc đầu, rũ mắt xuống. Nhắc tới chuyện này, sự hổ thẹn của cô lại thăng lên đáy lòng lần thứ hai, rũ mắt nhìn hắn hổ thẹn nói: “Vân Phi. Đừng như thế, là em hại anh bị thương”
Đỗ Vân Phi cười một tiếng, sờ sờ sợi tóc cô nói: “Đừng ôm trách nhiệm nặng như vậy vào người, bởi vì em gánh không được”
“Em biết…”
“Là vấn đề của anh, không liên quan đến em” Đỗ Vân Phi cắt ngang cô, hắn cho tới bây giờ sẽ không oán cô, vốn chính là trách nhiệm của hắn, vừa rồi mấy vị thủ trưởng cũng đã phê bình hắn.
Rõ ràng đã đồng ý với cấp trên không nổ súng bậy, sau khi tới hiện trường hắn vẫn không thể nào nhịn xuống, quay sang Lãnh Phong điên cuồng bắn.
“Lãnh Phong và Lâm Trúc thật sự là quá giảo hoạt” Đỗ Vân Phi nghiến răng nghiến lợi mắng, một chuyến này lại có thể chạy thoát, hơn nữa cấp trên còn đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.
“Tất cả đều chạy thoát sao?” Lâm Tử Hàn nhìn hắn, dè dặt hỏi thăm, cô rất muốn biết sau đó chuyện gì xảy ra, nhưng mà, không ai có thể nói cho cô.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Đỗ Vân Phi cũng không biết, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được một ít tin tức từ trong miệng đồng nghiệp tới thăm hắn.
Thâm tình (2)
“Nghe nói bắt được ba tên, còn chưa kịp thẩm vấn thì tự sát” Đỗ Vân Phi đau lòng nói.
Lâm Tử Hàn hít sâu một hơi. Thân thể bởi vì lời nói của hắn không tự giác run lên một chút. Sắc mặt cũng có chút trắng xanh. Trời ạ! Quá dọa người.
Đỗ Vân Phi cũng không phát hiện dị dạng của cô, tiếp tục dùng khẩu khí tàn bạo nói: “Lâm Trúc và Lãnh Phong quả thực chính là cuồng ma giết người, thủ hạ của bọn họ nhất định sớm đã thành bị luyện thành tử sĩ, hơi có chút khinh suất là tự sát”
Đều là một mạng người. Trước đây thủ hạ của Lâm Trúc cũng bị bắt. Cũng là tự sát trong quá trình thẩm vấn. Nếu như không phải có đồ vật gì khống chế được bọn họ, làm sao có thể tùy ý chấm dứt sinh mệnh của mình như thế?
“Em… Em không biết. Dù sao chính khó chịu. Nhất định không cần xuất viện”
Tạ Vân Triết quan sát cô, nghi hoặc hỏi thăm: “Trong nhà không thể thoải mái hơn so với ở đây sao? Hơn nữa trong nhà cũng có bác sĩ nha” Ba ngày trước bác sĩ thì đã nói với anh, Lâm Tử Hàn chỉ là bị kinh hãi, không vấn đề gì. Cô đã khỏe, nhưng vẫn sợ nằm trong viện ba ngày, cho tới hôm nay còn không muốn xuất viện.
“Không cần anh quan tâm!” Lâm Tử Hàn nằm xuống giường. Kéo chăn chùm lên đầu. Che kín cả người. Trong lòng điên cuồng hô: Tạ Vân Triết, anh cứ hận em đi, chán ghét em đi! Phụ nữ cố tình gây sự như thế muốn tới cũng vô dụng!
Tạ Vân Triết nhìn chằm chằm cô thở dài: “Được rồi, không xuất viện, đừng buồn bực phá hư mình nữa” Vừa khuyên, vừa lấy tay kéo chăn trên người cô.
Lâm Tử Hàn “Phù” một tiếng thả chăn ra, trừng mắt Tạ Vân Triết trước mắt một chút nóng nảy cũng không có, chịu hết nổi lớn tiếng nói: “Tạ Vân Triết, anh có thể đừng đối xử với em tốt như vậy hay không!”
Lẽ nào anh sẽ không thể giống như người đàn ông khác, mắng cô một trận, đánh cô một hồi sao? Như vậy trong lòng cô mới tốt hơn chút nha.
“Anh cũng muốn, nhưng làm không được” Tạ Vân Triết cười khổ, anh biế