
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1342048
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2048 lượt.
h!” Lâm Tử Hàn huy động hai tay khẩn trương giải thích, lại nữa rồi, hắn sao lại trở nên cam chịu như thế!
Vương Văn Khiết vừa đi tới bệnh viện thấy tình hình này, bước nhanh đi tới, vội hỏi thăm: “Làm sao vậy? Vân Phi lại điên rồi?”
Không đợi hai người trả lời, liền đẩy Tô Lâm Lâm qua bên cạnh, đi vào, nghiêm mặt trừng Đỗ Vân Phi giống như người điên lạnh lùng nói: “Đỗ Vân Phi! Có dũng khí thì ngồi yên đó cho tôi đánh, đánh không chết anh ngoan ngoãn nằm hội trên giường cho tôi!”
Đỗ Vân Phi huy động cây gậy bị chế trụ giữa không trung, thất bại rũ xuống, cây gậy “Đinh đương” một tiếng rơi xuống sàn, hắn tựa như một đứa trẻ bị rút đi sinh mệnh, yên lặng!
Vương Văn Khiết nhấc chân đá cây gậy sang một góc. Lớn tiếng quát hắn: “Anh cho là anh bị thương thực sự rất giỏi sao? Có thể tùy tiện khóc lóc om sòm sao? Anh không nên khóc lóc om sòm, hãy tìm một chỗ không người trốn đi, muốn đập bể cái gì sẽ không có ai quản anh!”
Hắc hắc, lâu lắm nay không spoil. Bước ngoặt mới, bước đẩy mới. Mời các bạn đón xem chương sau: Sinh mệnh nhỏ.
Sinh mệnh nhỏ (1)
“Văn Khiết, đừng nói nữa” Tô Lâm Lâm không đành lòng để Đỗ Vân Phi bị mắng, kéo góc áo Vương Văn Khiết nói. Đỗ Vân Phi đã đủ khó chịu, chị ấy còn mắng anh như thế?
Vương Văn Khiết không chỉ không có ý muốn dừng lại. Đẩy cánh tay Tô Lâm Lâm tới trước mặt Đỗ Vân Phi. Nói: “Vết thương của anh là Lâm Lâm đánh sao? Là Tử Hàn đánh sao?” Tay phải đẩy Lâm Tử Hàn tới trước mặt Đỗ Vân Phi: “Dựa vào cái gì tức giận đến đổ lên đầu bọn họ? Bọn họ có nghĩa vụ gì chịu sự hung dữ này của anh!”
“Không ai bảo bọn họ đến đây rồi bị ức hiếp!” Đỗ Vân Phi không chút nào tỏ ra yếu kém quát, hắn mới không cần bọn họ đến đây, không cần bọn họ thấy bộ dạng này của hắn!
“Anh rốt cuộc muốn tự bế không có chí tiến thủ như vậy tới khi nào?! Anh còn có suy nghĩ không? Có muốn tiếp tục làm cảnh sát không?” Vương Văn Khiết giận dữ mắng.
Khi Lâm Tử Hàn yếu ớt tỉnh lại, trời đã tối đen, ánh mắt chỉ nhìn thấy toàn một màu trắng, tỉnh dậy ở không phải phòng ngủ siêu lớn siêu xa hoa củaTạ Vân Triết.
Cô giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, cô sao lại nằm trên giường bệnh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
Khi đứng dậy chuẩn bị đi ra. Một cô y tá vừa vặn đi đến, lại cười nói: “Cô à, cô tỉnh rồi?”
“Tôi… Tôi tại sao lại ở chỗ này?” Lâm Tử Hàn hỏi ra nghi hoặc trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô y tá.
Cô y tá khẽ cười một tiếng nói: “Cô vừa té xỉu trên hành lang. Là tôi và đồng nghiệp dìu cô vào đây”
“À, cám ơn cô” Thì ra là như vậy, đúng, vừa rồi cô đi ra từ phòng bệnh của Đỗ Vân Phi, cảm thấy đầu có điểm choáng váng thì té xỉu. Chỉ là, cô bình thường ngay cả cảm mạo cũng không có, thân thể lúc nào trở nên kém như vậy?
Không đợi cô hoàn hồn từ nghi hoặc. Giọng nói ngọt ngào của cô y tá vang lên lần thứ hai: “Sau này ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Tốt nhất tìm người đi cùng. Thời gian mang thai trước ba tháng thai nhi rất không ổn định, không cẩn thận thì có thể…”
Lời nói của cô y tá cũng không nói tiếp nữa, bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt Lâm Tử Hàn càng ngày càng không đúng, thậm chí gần như trắng bệch.Cô thân thiết hỏi thăm: “Cô à, cô làm sao vậy?”
Khi nghe đến hai chữ “Thời gian mang thai” Lâm Tử Hàn cũng đã kinh ngạc trừng mắt nhìn cô y tá, trong đầu sớm đã rơi vào trạng thái trống rỗng, sau đó cô y tá nói gì cô một chữ cũng không nghe lọt.
“Cô à…” Giọng cô y tá thêm vài phần lo lắng, vỗ mặt cô gọi.
Lâm Tử Hàn chớp chớp mắt, nước mắt như hạt đậu lăn xuống, nhìn chằm chằm cô y tá nghẹn ngào nói ra mấy chữ: “Tôi mang thai?”
Cô y tá dè dặt gật đầu, không rõ cô đây là vui mừng mà rơi lệ hay là thương tâm mà rơi lệ.
Lâm Tử Hàn há hốc miệng nhìn cô y tá nói: “Cám ơn…” Như xác chết đi ra khỏi phòng bệnh. Mang thai. Cô lại có thể mang thai vào lúc này? Trời ạ!
Đứa bé này tới thật là không đúng lúc! Cô không dám tưởng tượng Tạ Vân Triết nếu biết sẽ có phản ứng gì, Tạ phu nhân biết sẽ có phản ứng gì, Tạ phu nhân còn có thể giống ba năm trước đây đuổi cô ra khỏi Tạ gia không?
Tiêu Ký Phàm thì sao? Anh có cần đứa bé này không? Hay là sẽ khuyên cô bỏ nó đi. Anh có thể tặng cô cho Tạ Vân Triết. Thì nhất định có thể bỏ đứa bé này đi!
Nhưng, cô không muốn mất đi đứa bé này, tựa như lúc trước liều chết bảo vệ Tiểu Thư Tuyết, đó là một sinh mệnh.
Nếu như lúc trước bỏ con đi, sẽ không có Tiểu Thư Tuyết xinh xắn đáng yêu như ngày nay.
Sinh mệnh nhỏ (2)
Bần thần đi ra khỏi bệnh viện cô mới phát hiện trời đã tối rồi, ngoài ý muốn, ngày hôm nay Tạ Vân Triết lại không gọi điện thoại tới tìm cô. Trước đây chỉ cần cô về muộn một chút, Tạ Vân Triết đều sẽ khẩn trương tự mình đón cô về nhà.
Chưa từng có nhiều tâm tư đi ngẫm nghĩ vấn đề này, Lâm Tử Hàn bắt taxi liền đi vào. Tạ phu nhân đang sai bảo người hầu dưới lầu một, nhìn thấy cô trở về cư