
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341924
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1924 lượt.
ng tổ Vệ sinh cười nhẹ nhìn cô, sau một lúc...
"Biết công ty làm cái gì không?"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, Vương Văn Khiết chưa nói với cô, chỉ có thể lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng tôi đảm bảo sau ba phút tôi có thể biết".
Sau một lúc phải tìm người hỏi một chút, hoặc là gọi điện thoại cho Vương Văn Khiết.
"Kỳ cục!" Tổ trưởng trách cứ mà nói ra hai chữ này, làm thế nào có người vào công ty còn không biết công ty làm về cái gì?
Gây họa (1)
"Quên đi, cô trước tiên đi xem nội ngoại công ty để quen thuộc với môi trường đã. Tổ trưởng đảo cặp mắt trắng dã nói.
"Vâng, tổ trưởng". Lâm Tử Hàn cười hắc hắc lớn tiếng trả lời.
"Gọi tôi chị Lệ, chú ý một chút, không nên đi chỗ không thể đi".
"Vâng, chị Lệ".
Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Tử Hàn được đi bộ xung quanh Tiêu thị, chỉ tới khi công ty tan ca, chị Lệ mới phân công cô lên tầng thứ ba mươi tám dọn dẹp.
"Ký Phàm lại tăng ca à?" Duẫn Ngọc Hân hờn dỗi nói, đi tới phía sau anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương bắt đầu vuốt ve vai anh.
"Ngày mai đi công tác, nên anh muốn nhanh xét duyệt lại các quảng cáo trước". Tiêu Ký Phàm thản nhiên đẩy tay cô ta ra, anh cũng không thích người khác thân thiết với mình, mặc dù cô sẽ trở thành vị hôn thê của anh.
Anh cùng cô ta, là Duẫn gia cùng Tiêu gia đã đính ước thành một đôi, lần đầu tiên nghe các vị trưởng bối thảo luận về chuyện đính hôn, Duẫn Ngọc Hân rất hưng phấn mấy ngày ngủ không ngon giấc.
Tiêu Ký Phàm chỉ mỉm cười, không từ chối cũng không chấp nhận, với anh mà nói việc lấy vợ chính là một nhiệm vụ của cuộc sống, lấy ai cũng đều như nhau.
Chỉ cần bọn họ hài lòng là tốt rồi, anh không có ý kiến gì. Hơn nữa, Duẫn Ngọc Hân là một cô gái được dạy học tập thành tài, một cô gái xinh đẹp quyến rũ, anh căn bản không có lý do gì để từ chối.
"Anh phải đi công tác?" Miệng nhỏ nhắn của Duẫn Ngọc Hân bĩu ra, hơi bất mãn mà gắt giọng, ban đầu cô nghĩ rằng làm cùng công ty với anh sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn. Sau khi đi làm mới phát hiện, vị tổng tài vĩ đại này hầu như mỗi ngày đều đi công tác, thích nhất là được bay khắp thế giới.
"Việc của công ty, anh cũng không có cách nào khác" Biểu tình trên mặt Tiêu Ký Phàm cũng hòa hoãn hơn một chút, thậm chí còn có cảm giác áy náy.
"Ký Phàm, lúc nào chúng ta đi thử lễ phục và nhẫn đính hôn nha" Thiên kim tiểu thư đang làm nũng, đáng tiếc người đàn ông lạnh lùng như Tiêu Ký Phàm vẫn thờ ơ.
"Ngày hôm nay không được, mai anh phải đi công tác muốn nghỉ ngơi sớm một chút".
Một lần nữa Duẫn Ngọc Hân mất nụ cười, mắt rũ xuống, giọng nói cực thương cảm: "Ký Phàm, em cảm thấy anh không quan tâm em một chút nào, em nghĩ muốn cái gì đó cho tới bây giờ anh cũng không cho em".
Tiêu Ký Phàm nâng mắt lên liếc nhìn cô ta, bàn tay lớn nắm chặt cánh tay cô kéo về, Duẫn Ngọc Hân kêu lên kinh ngạc, sau đó đã nằm trong lòng ngực của anh.
Khuôn mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, ánh mắt sâu lắng chăm chú nhìn cô, hơi thở phớt qua mặt của cô: "Nói cho anh biết, em muốn cái gì? Đồ trang sức? Quần áo? Anh có thể mua cho em ở nước ngoài".
"Đồ trang sức của em có nhiều có thể mở một cửa hàng, quần áo có nhiều cũng có thể mở một cửa hàng thời trang, dù cho anh có tặng cho em một bông hoa hồng, em đã rất hạnh phúc". Cô sững sờ nói với anh.
Tiêu Ký Phàm im lặng một lúc, sau đó cười nhạt nói ra mấy chữ: "Anh đã hiểu". Phụ nữ nguyên bản cũng là một loại động vật, ăn sang trọng quá, đôi khi cũng thích ăn chay.
"Em hi vọng anh thực sự hiểu được" Duẫn Ngọc Hân nâng cao tay, các ngón tay mảnh khảnh xoa xoa vẻ mặt góc cạnh của anh. Có một tiếng nói của một người từ bên ngoài cánh cửa truyền đến: "Quấy rối một chút".
Duẫn Ngọc Hân sững sờ, quay đầu lại buồn bực trừng mắt lại người vừa mới đến, sao lại là cô ta?!
Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau, cười ngượng và nói: "Hai người cứ tiếp tục, coi như tôi vô hình là được, tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi".
Duẫn Ngọc Hân không cam lòng thoát ra khỏi cánh tay của Tiêu Ký Phàm, giận dữ nói: "Lẽ nào cô không biết khi đi vào thì nên gõ cửa trước sao?"
"Tôi đã gõ cửa, nhưng hai người quá nhập tâm nên không nghe thấy". Lâm Tử Hàn vô tội đứng ở cạnh cửa.
"Cô...!" Duẫn Ngọc Hân chán nản, chuyện tốt bị phá, người làm chuyện xấu còn dám nói lý.
"Ngọc Hân, em về phòng làm việc chuẩn bị đi, rồi xuống tầng dưới chờ anh". Tiêu Ký Phàm không thèm liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn, mỉm cười nói với Duẫn Ngọc Hân.
Duẫn Ngọc Hân gật đầu, gắt gao trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn rồi đi ra ngoài.
Tiêu Ký Phàm nhìn bóng dáng đã dần biến mất ngoài cửa của cô ta, ánh mắt trầm ngâm nhìn lên.
Lâm Tử Hàn nhìn Duẫn Ngọc Hân bước ra cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bắt đầu đi lau sàn, cô nghĩ thầm mình đã gặp hai chuyện rồi tệ. Vừa nãy làm bẩn váy của cô ta, sau này lại quấy rối chuyện tốt của cô ta, thảo nào cô ta tức giận như vậy.
Cô trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm đang trầm tư, may mắn là anh ta không n