
Tác giả: Trần Thu Trang
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341017
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1017 lượt.
em. Trông cô cũng khá đấy, cũng không đến nỗi bại não và vô lương tâm. Tôi rất đồng ý để cô mồi chài xỏ mũi thằng em tôi. Còn hơn là để nó rơi vào tay đám yêu nhền nhện ngu dốt đầy rẫy ngoài kia.
- Anh...
- Yên nào, tôi đang nói, tôi không thích bị cắt ngang! Sau này tôi cũng hoan hô nếu cô bước chân vào nhà tôi làm em dâu. Nhưng cô đừng có giao thiệp với cái loại lưu manh như vừa rồi, nếu không thì tôi sẽ làm tất cả để dứt thằng Thạch ra khỏi cô. Và cô cũng không được yên thân với tôi đâu! Tôi nói thế đã rõ ràng với cô em chưa?
- Rõ rồi! - Đan nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của người đàn ông dối diện. Cô nhắc lại câu nói của mình 1 lần nữa rồi vung tay tát mạnh. Lập bị bất ngờ, anh không kịp quay mặt tránh. Giọng Đan rít qua kẽ răng:
- Đồ tâm thần! Đừng có nghĩ ai cũng vừa dốt vừa tham như cái đám chân dài óc ngắn vây quanh anh.
Cô chao người bước đi mấy bước rồi nghĩ thế nào lại quay lại. Lần này cô không tát anh mà nhìn trừng trừng từ đầu đến chân anh, gằn giọng:
- Trước khi nói gì, ông nên nhớ trong đầu mình còn có cái gọi là não và dùng đến nó 1 chút. Tôi nói thế ông hiểu chứ ạ?
Không đợi Lập trả lời, cô quay vội đi, lần này là đi thẳng.
Trong ánh sáng huyền ảo ma quái, 2 bóng đen sẫm chầm chậm đi ngang, đôi mắt dường như vô hồn lướt qua những gương mặt tối sầm. Chợt 1 hồi trống đổ dồn, ánh sáng chói lòa ở cuối đường, 1 cô gái với mái tóc buông xõa tiến dần về phía...
- Dừng lại!
Đèn bật sáng, Đan quệt mồ hôi chảy thành dòng trên cổ. Cô trèo lên sân khấu, nơi cô người mẫu tóc xõa đang đứng trơ khấc.
- Mình đã nói trước rồi, Thùy đừng lắc hông quá mạnh như vậy. Giữ yên vai. Giữ yên cả người. Chân bước ngắn lại và nhấc nhẹ thôi... Như thế này nhé... Đó, Thùy thấy chưa? Như thế sẽ tạo hiệu ứng tốt hơn. Khán giả sẽ tập trung vào bộ trang phục... Đừng, đừng vung hay chống tay, cứ để xuôi tay xuống, khi nào ra tới vị trí đánh dấu thì dang rộng tay ra. Đấy, như thế, thế! Nhưng đừng giữ mặt như vậy, nhìn sẽ ớn lạnh, cứ mỉm cười 1 chút, cười nửa miệng cũng được... Thế... Được rồi đấy! Thùy làm lại từ đầu nhé. Chút nữa là xong... Bộ của Thùy là bộ đinh nên cần mất công 1 tẹo... Phiền Thùy nhé.
Đèn lại tắt đi, 1 chút khói phun nhè nhẹ. Lần này người mẫu làm tốt! Nhìn về phía người quay phim, thấy anh ta ra dấu ngón cái, Đan thở ra nhẹ nhõm. Có 1 đoạn phim giới thiệu sơ qua những mẫu dự thi thôi mà muốn làm cho ấn tượng 1 chút cũng mướt mồ hôi. Không biết đến đêm diễn tranh giải thì sẽ thế nào.
Nhờ những lời tư vấn của chuyên gia người Ý của Jinxia, những mẫu trang phục cô thiết kế đã có vị trí vượt trội trong vòng thi khu vực. Vào vòng chung khảo toàn quốc, sánh ngang với những tên tuổi sừng sỏ trong giới, những mẫu ấy vẫn tỏ ra có 1 ưu thế nhất định. Cô đã làm tốt phần thuyết trình trước ban giám khảo và có thể tự tin nghĩ về 1 giải thưởng. Giờ chỉ còn 3 hôm nữa là tới đêm trình diễn và trao giải. Những công việc cuối cùng như làm clip giới thiệu với khán giả, tổ chức để người mẫu có những động tác phù hợp với trang phục, phối hợp với bên truyền hình trong phần trình diễn của mình... sẽ quyết định độ cao thấp của giải. Cô đang làm hết sức mình.
Cúi xuống khâu lược lại đường gấu váy cho cô người mẫu mới để váy không quá vướng víu, cô chợt nghe tiếng gọi khe khẽ:
- Chị Đan!
Không quay lại mà vẫn tiếp tục với đống kim chỉ, cô nói nhanh:
- Thảo ngồi chờ chị 1 chút.
Xong phần gấu cho chiếc váy dạ hội lấp lánh như dát bạc, cô còn phải chỉnh nẹp bong trên 1 chiếc áo công sở màu đỏ chu sa, rồi trao đổi với người phụ về 1 số chi tiết chưa hợp lý trên mẫu quần trẻ em nữa. Phải 15 phút sau Đan mới quay lại, chiếc áo không tay vải thun màu sẫm ướt đẫm từng vệt mồ hôi. Thảo không đi 1 mình mà đi với Lập. Anh đang đứng dựa vào dãy ghế bọc nhung nhìn cô và đám cộng sự với vẻ nhạt nhẽo. Phớt lờ sự có mặt của Lập, Đan mỉm cười nhìn Thảo. Giọng cô vẫn còn 1 chút hổn hển vì mệt:
- Xem nào... Em đen đi 1 chút, nhưng vẫn xinh! Sao lại có hứng thú lên đây tìm chị thế?
Thảo không trả lời ngay, cô ôm lấy vai Đan với vẻ xót xa:
- Chị lại gầy đi rồi. Phí bao nhiêu công ăn uống...
- Qua đợt bận này chị lại béo ra thôi. Thảo cũng biết là chị nhanh phồng nhanh xẹp mà! Này, chưa trả lời chị là sao lại lên đây đấy nhé.
- Dạ... - Thảo đỏ mặt - Em lên đây thăm anh Thạch. Anh ấy bị tai nạn trong Hà Tĩnh, mới đưa ra ngoài này.
- Tai nạn gì? Có sao không?
- Dạ... Bị đâm xe. Không sao. Chỉ gãy chân và rạn xương bả vai.
- "Chỉ" thế thôi? Xe cộ đi đứng kiểu gì thế không biết! Thế anh ấy nằm ở viện nào để chị qua thăm?
- Bệnh viện Việt Pháp... Nhưng mà giờ này hết giờ vào thăm rồi chị ạ.
- Ờ, mai chị sẽ vào sớm vậy. Chết, đã 9 rưỡi rồi à? Em ăn gì chưa?
- Em ăn trong viện với anh Thạch rồi. Em chỉ muốn thăm chị thôi. Chị lại bỏ ăn sáng hay sao ý... Lâu lâu không gặp, em thấy chị gầy quá - Thảo nắm bàn tay xương xương của Đan. Giọng cô bé như sắp khóc làm Đan cảm thấy bùi ng