Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cocktail Cho Tình Yêu

Cocktail Cho Tình Yêu

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341063

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1063 lượt.

o nhàn nhã. Trong tuần trăng mật, họ uống rượu, hát nhạc Beat ngêu ngao rồi để đèn phòng mờ ảo cả đêm phía trong tầm quan sát của đám nhân viên lễ phép. Trở về thành phố, họ xuất hiện trước mọi người tay trong tay, mắt nhìn nhau long lanh ánh cười và những lời nói nhẹ nhàng. Nhưng chỉ họ mới biết, cuộc hôn nhân hạnh phúc thực ra chỉ có vậy.


Đã gần 1 tháng, Đan vẫn không đón nhận Lập như 1 người chồng. Đổi lại, Lập cũng im lặng chẳng đề cập gì đến chuyện này cả. Giữa cô và anh dường như tồn tại 1 thỏa thuận ngầm. Ở chung trong 1 căn phòng ấm cúng nhưng mỗi người lại có 1 cõi riêng của mình. Cô nằm trên chiếc giường đôi còn anh ra ngủ trên salon đối diện. 2 người luôn ăn mặc kín đáo, thậm chí anh còn không mặc quần ngắn trước mặt cô. Trước mặt mọi người họ vẫn đối đáp với nhau chừng mực, nhưng khi cánh cửa dày của căn phòng đóng lại, không ai muốn mở lời nói với người kia câu gì nữa.


1 tối trời trở gió mùa, Lập nằm trên salon đọc báo còn Đan thì chăm chú xem xét giấy tờ gì đó bên bàn. Trông cô có vẻ phân vân còn nét mặt anh hơi cau. Anh nói mà không ngẩng lên:


- Sáng mai em có bận gì không?


- Em có hẹn 1 chút. Có việc gì không anh?


- Không, anh tưởng em không bận thì đi dự lễ khai mạc triển lãm nội thất với anh. Em đi vẽ xa à?


Dạo này Đan thường đem giấy bút đi ký họa chùa chiền. Lập để cho cô tự đi như 1 cách cô giết thời gian và tìm sự cân bằng yên tĩnh.


- Không, em đi làm visa.


- Gì cơ? - Lập ngẩng lên, thoáng sửng sốt hiếm hoi trong giọng nói.


- Em đi làm visa. Visa của em vào UK hết hạn từ mấy năm nay rồi.


Đan cúi nhìn địa chỉ ghi trong sổ rồi đi lên cầu thang xoắn trôn ốc. Hóa ra bà bác của Lập sống trên tầng 4 của 1 tòa nhà cổ giữa trung tâm Paris, chỉ cách nơi trọ của cô 1 chặng tàu điện ngầm. Họ hàng nhà anh không có đông lắm, phần lớn mọi người đều ở Việt Nam, chỉ có bà bác cả này theo chồng sang Pháp từ năm 54. Dừng trước cửa, sửa lại chiếc ruban trên bó hoa và hít 1 hơi dài, Đan bấm chuông. Mẹ chồng nói với cô rằng bà bác đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn nhanh nhẹn và khá… đồng bóng, cô đã gọi điện hẹn trước và đến đúng giờ, hi vọng bà không đến nỗi khắt khe.
Người mở cửa cho cô không phải 1 bà lão mặc quần lụa xanh đỏ như bà Huyên miêu tả mà lại là Thạch. Thạch nhìn cô, nở nụ cười buồn buồn:
- Sao chị lại nhìn em thế? Chị vào đi, bác đang chờ.
- Thạch sang từ bao giờ, sao chị không nghe ai nói?
- Chị vào đi đã, rồi nói chuyện sau.
Bà Nicole, hay tên Việt Nam là Sâm, ra đón cô cháu dâu trong bộ váy lụa dài sặc sỡ, chiếc khăn san đỏ thắm và mái tóc bạc trắng cắt tém. Bà hôn chùn chụt lên má cô, vừa khen cô xinh vừa khen bó hoa cô tặng rối rít. 2 bác cháu trò chuyện bằng những câu tiếng Việt đơn giản và chậm rãi. Bà Sâm nói xen lẫn nhiều từ tiếng Pháp, thỉnh thoảng lại tuôn ra cả câu xì xồ.
Trước đây, tất cả những gì Đan biết trong tiếng Pháp chỉ là cách phát âm những cái tên, nhất là tên rượu và mấy câu cửa miệng của ông thầy Eugène. Cũng may cho cô, ở chỗ bà Yvonne de Philbert có nhiều người nói được tiếng Anh. Hơn nửa tháng qua cô đã học thêm được rất nhiều điều ở nhà mốt trứ danh đó, ngoài cách làm việc chuyện nghiệp ra còn có thêm chút ít tiếng Pháp thông thường, đủ để hiểu được lời nói của bà bác chồng lúc này.
Được 1 lát, bà Sâm ngáp dài và đòi đi ngủ. Đan kín đáo liếc chiếc đồng hồ cổ treo tường, mới 8 giờ tối mà bà đã buồn ngủ ư? Thậm chí cô còn chưa nghe bà nhắc tới việc nấu bữa tối Việt Nam như đã dặn đi dặn lại trong điện thoại. Thạch đưa bà bác thất thường vào phòng ngủ rồi quay ra nhìn Đan đang ngơ ngác, mỉm cười:
- Chắc mẹ cũng nói với chị là bác hơi… đồng bóng rồi, đúng không? Bác sẽ ngủ đến nửa đêm rồi đi nghe nhạc Jazz. Mấy hôm nay cụ đang hứng làm như thế, như có cơn ấy… Thôi, chị chờ em chút, em cho mấy con mèo của bác ăn, rồi mình sẽ đi ăn tối bên ngoài.
Thạch lái chiếc Renault chở Đan tới 1 nhà hàng Việt Nam ở quận 13. Đan ngồi yên ngắm nhìn anh chàng phục vụ người Việt đặt những đĩa nem, nước chấm, rau sống lên bàn. Đợi anh ta cúi chào và quay đi, cô mới hỏi Thạch:
- Thạch chưa trả lời chị là sang đây từ bao giờ.
- Em sang được 4 tháng rồi.
- Thạch bỏ việc đi chơi sao?
- Không, em sang học.
Nhìn vẻ ngạc nhiên của Đan, Thạch gắp cho cô 1 chiếc nem rồi nói.
- Bây giờ em mới học tiếng thôi. Năm sau mới thi để học master.
- Sao Thạch đi bất ngờ thế? Chị không nghe mẹ hay anh Lập nói gì cả.
- Mẹ và anh Lập không biết em đi đâu đâu - Thạch cười cười, nụ cười rất lạ - Nếu chị không sang đây thì chắc cũng chẳng ai biết. Em nói bác Nicole giữ kín mà. Vừa rồi bác chỉ nói với em là nhà có khách chứ không nói là chị, nếu không em cũng tránh đi rồi.
- Chị không hiểu gì cả!
- Chị cứ ăn đi đã, rồi mình đi dạo sông Seine và em sẽ nói cặn kẽ.
* * *
2 chị em thả bước bên bờ con sông trứ danh. Làn gió lạnh từ mặt sông thổi tới làm lay động sợi lông mềm trên cổ áo len xù của Đan. Vừa mới sang tháng 11 chưa đầy 3 tuần nhưng Paris đã chuẩn bị trang hoàng mừng mùa Giáng sinh, đâu đâ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t