
Tác giả: Trần Thu Trang
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341004
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1004 lượt.
ạnh và kế toán, cô em gái kém hơn thì chỉ đi học nghiệp vụ buồng và về làm việc theo đúng những gì được đào tạo. Gần 1 tuần Đan ở đây, Thảo đã làm cho cô cảm thấy thật vui vẻ. Không chỉ là 1 nhân viên coi sóc phòng ốc chu đáo, Thảo còn là 1 người biết lắng nghe và tiếp chuyện. Học vấn bằng cấp không cao nhưng Thảo cũng chịu khó đọc sách nên nói chuyện với cô, Đan ít cảm thấy sự khác biệt về tuổi tác cũng như trình độ. Thảo còn hơn đứt nhiều người bạn thành phố chỉ biết ăn chơi hưởng thụ của cô.
2 cô gái leo qua mấy con dốc về đến nơi thì trời đã tối mịt. Thạch đứng chờ sẵn ở chân cầu thang, xách đỡ giá vẽ cho Đan. Cô lơ đãng nghe Thảo nói với Thạch về mấy cái cây ở gần bể bơi bị mối xông và thấy thú vị khi bắt gặp 1 ánh nhìn là lạ trên gương mặt anh.
Trời đổ mưa, cơn mưa bóng mây cuối xuân đầu hạ, Đan đứng ở cửa sổ tư lự ngắm dãy núi sau màn mưa, vậy là cô ở Núi Ba đã được chẵn 20 ngày. Công việc sáng tạo nhờ thiên nhiên tươi đẹp xung quanh trở nên rất hào hứng, cô đã nghĩ ra những mẫu dạ hội rất ấn tượng. Mẫu đồng phục trẻ em cũng không quá khó. Thật ra quần áo cho bọn trẻ không cần cầu kỳ, chỉ cần gọn gàng, dễ mặc, dễ hoạt động là được. Hồi nhỏ đọc sách, Đan rất tâm đắc với mẩu chuyện thầy hiệu trưởng trường Tô-mô-e đề nghị phụ huynh cho con mặc quần áo xoàng xĩnh nhất đến trường để các em có thể chơi đùa thoải mái. Và Đan thiết kế những mẫu đồng phục trẻ em với ý tưởng lấy từ câu chuyện đó. Trao đổi với bà Giang, nhà thiết kế chính của công ty thời trang Jinxia, nơi tài trợ cho mình, nhận thấy sự ủng hộ với đôi chút ngạc nhiên thích thú của bà, cô tin rằng mình đã đúng. Chỉ còn mẫu đồng phục cho công sở là còn hơi vướng mắc 1 chút. Từ trước đến nay cô chưa từng đi làm cho văn phòng nào, công việc của cô hoàn toàn tự do, vì vậy nên cô cảm thấy khó có thể hình dung được bối cảnh công việc trong văn phòng. Việc thiết kế mà không gắn với thực tế thì quả là khó vô cùng. Hơn nữa, Jinxia lại vốn được nhiều người biết đến vì những mẫu trang phục công sở có phong cách nhất quán, thanh lịch và hài hòa, nếu cô không nghiên cứu kỹ mà đem các mẫu thiết kế xa rời tiêu chí chung của công ty thì sẽ không hay chút nào. Đan thở ra nhè nhẹ, day day thái dương để giảm căng thẳng, cô với tay lấy 1 chiếc đĩa cho vào máy tính. Gạt Tàn Đầy đang chế giễu:
- Tình yêu là chiếc xe
Nếu lái không cẩn thận,
Em sẽ húc vào tường.
Nhếch môi cười 1 mình, Đan nhớ đến gương mặt góc cạnh và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ của Vinh. Cô yêu Vinh chưa đầy năm. Anh ta chơi guitar trong ban Biển Gọi, 1 nhóm nhạc khá nổi tiếng trong giới sinh viên. Đan xiêu lòng trước Vinh vì ngón đàn và ánh mắt đắm đuối. Cô bỏ qua bao nhiêu lời nhận xét góp ý của cha, của bạn bè về tính cách con người Vinh. Không phải cô không nhận ra Vinh quá lông bông, không phải chỗ dựa vững chắc. Thậm chí cô còn biết anh ta quan hệ khá lăng nhăng, đã từng cặp kè với 1 số ca sĩ nổi tiếng để tiến thân trên con đường âm nhạc. Nhưng khi đó cô chỉ cảm thấy mình yêu tha thiết và sung sướng vì được đáp lại. Cô tin tưởng rằng tình yêu của mình sẽ làm cho Vinh trở nên hoàn thiện hơn... Nhưng cô đã lầm, dù đã cố lái cẩn thận, chiếc xe tình yêu của cô vẫn húc vào tường!
Vinh không hề thay đổi. Người đàn bà đáng tuổi mẹ anh ta mà Đan bắt gặp tối đó là chủ 1 phòng trà lớn. Cô đã từng nghe Vinh kể về bà ta như 1 Mạnh Thường Quân cho album của ban nhạc Biển Gọi. Giờ thì cô hiểu tại sao người đàn bà nổi tiếng chặt chẽ ấy lại chi tiền không tiếc cho 1 nhóm nhạc bán chuyên nghiệp như nhóm của Vinh. Vinh đẹp trai, khỏe mạnh và dạn dĩ chuyện yêu đương, anh ta rất biết tận dụng ưu điểm đó!
Lắc mạnh đầu để xua đuổi những ý nghĩ u tối vừa lướt qua, Đan nhấc tập phác thảo lên xem lại. Công việc sẽ giúp cô lấy lại thăng bằng và niềm tin. Xét cho cùng, mọi việc cũng không quá tồi tệ. Cô cảm thấy nhẹ lòng vì sớm phát hiện sự thật. Nếu cô không biết gì và để tình cảm của mình đi xa hơn, mức độ thiệt hại sẽ lớn hơn bây giờ khi tình cảm của cô với Vinh mới chỉ là những rung động kiểu sinh viên trước vẻ bề ngoài và sự choáng ngợp vì những cái gọi là hào quang mà Vinh luôn cố tạo ra quanh mình, nó chưa đủ sâu sắc để đánh gục cô khi nhận ra bộ mặt thật của người yêu. Sự phản bội bỉ ổi của Vinh khiến cô chua chát và có phần phẫn nộ nhiều hơn là đau đớn.
Đan đang cần 1 ai đó trò chuyện để quên đi những ý nghĩ ám ảnh về Vinh và cái buổi tối đáng nguyền rủa cô xộc vào nhà anh ta. Cô mừng rỡ khi nghe tiếng gõ cửa và chạy ra mở ngay lập tức. Không phải là Thảo hay chị Quỳnh Anh mà là Thạch, anh đang cầm 1 chai rượu, gương mặt trẻ trung cười với Đan làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
- Anh có làm nhiễu mạch sáng tạo của nhà thiết kế không?
- Không chỉ nhiễu, phải nói là đứt phựt 1 cái! Anh có tâm sự gì à?
- Sao Đan biết?
Đan nheo mắt trước vẻ lơ ngơ của Thạch rồi chỉ vào chai rượu trên tay anh. Thạch cười xòa, bảo:
- Có người trên Sapa xuống cho chai rượu, định rủ Đan uống cùng cho vui. Rượu Mông Pê, thơm và ngọt lắm.
- Vậy mình ra ngoài sân uống cho thoáng. Nói theo ngôn ng