Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn

Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn

Tác giả: Luyện Nghê Thái

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 134773

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/773 lượt.

kẻ thông dâm, nổi điên lên, khí thế không khiến người khác sợ không lấy tiền, nhưng, Ngụy Mễ Miễn vẫn không chạy trốn, cho dù cô bị cho sợ gần chết, nhưng vẫn dũng cảm đứng bên cạnh “Lý Túc” nói cô là “bạn gái” anh.
“Tôi, tôi.. lúc đó… thật ra tôi vẫn nghĩ người đó là anh, nên.. tôi.. kỳ thực chân tôi mềm nhũn ra, đầu không suy nghĩ được gì cả…”
Bởi vì cô cho rằng đó là Lý Túc nên cô tuyệt đối không được đầu hàng.
“Anh rất vui, thật đó” Lý Túc nở nụ cười khoái trá “Em có đồng ý lấy hôn nhân làm tiền đề để chúng ta qua lại không?”
Kết hôn!
Nguỵ Mễ Miễn choáng váng, ý nghĩ trong đầu đã nắm tay nhau chạy hết mất rồi. “Tôi.. Tôi và mẹ ở cùng nhau.”
“Ở chung thì cũng có chút khó khăn.” Lý Túc bình thản nói. “Nhưng nếu ở đối diện thì không sao nhỉ, thật tình thì anh vẫn hy vọng vợ chổng chúng mình có không gian riêng tư với nhau…”
“Tôi, a, tiền lương của tôi chỉ có thể dùng một nửa, một nửa còn lại đưa cho mẹ dùng.”
“Không thành vấn đề, đó dù sao cũng là mẹ vợ của anh, đương nhiên anh phải có trách nhiệm phụng dưỡng mẹ rồi. Thực tế, anh còn mong rằng tiền lương của em, em sẽ tự tiêu xài, không cần phải lấy ra dùng trong gia đình. Tong nhà, em chỉ còn mẹ thôi sao? Cha đâu? Anh chị em thế nào?”
“Là một tay mẹ nuôi tôi khôn lớn, cha gặp gỡ người phụ nữ khác bên ngoài rồi từ đó không trở về nữa, mà mẹ cũng chỉ sinh một mình tôi thôi.”
“Vậy thì chúng ta mua một căn phòng lớn một chút, đưa mẹ sang cùng ở với chúng ta” Lý Túc cũng không kiên trì ý tưởng không gian riêng tư của đôi vợ chồng trẻ nữa. “Cha mẹ anh đều đã mất, anh và anh trai đều là do ông bà nuôi lớn. Người đàn ông lúc nãy em thấy đó là ông xã của anh trai, sau này em nhớ gọi một tiếng “ca phu” nhé! Lúc trước anh và anh trai ở quê, mỗi người một nhà, bây giờ anh đang cố gắng một thêm một căn nhà nữa.”
“Tôi, tôi cũng muốn mua nhà!” Mắt Nguỵ Mễ Miễn sáng rực lên. “Ông bà anh muốn ở cùng anh sao?”
“Uhm, bây giờ thì hai ông bà thân thể khỏe mạnh, nhưng mươi mười năm sau thì phải cần con cháu phụng dưỡng. Anh trai có thể sẽ cùng với anh rễ định cư ở nước ngoài, chỉ còn lại anh ở đây, nên phải ở cùng nhau.”
“Vậy chúng ta mau mau để dành tiền mua nhà đi” Nguỵ Mễ Miễn tỏ vẻ rất thích thú với tương lai vừa vẽ ra.
“Em không ngại việc phải ở cùng với hai ông bà chứ?” Lý Túc dò xét.
“Ông bà vừa nhìn có vẻ rất dễ chịu.” Nguỵ Mễ Miễn thích một đôi ông bà hoạt bát, sống động như vậy. “Mẹ tôi ngay từ nhỏ đã không còn cha mẹ, nêu ông và bà nội thích mẹ tôi, thì có lẽ mọi người sẽ rất dễ chung sống.”
“Tôi nghĩ, mọi người sẽ chung sống rất tốt.”
Thật lòng anh cho rằng mình đã nhặt được một bảo vật trần gian.
Dịu dàng, dễ hoà hợp, biết quan tâm đến người khác đến mức bản thân mình phải chịu uất ức mà không hề ca than gì, mà lại không hề đòi hỏi cuộc sống xa hoa hưởng thụ, đúng là một cô gái tốt, Lý Túc đơn giản chỉ muốn ôm cô vào lòng mà sủng cô, yêu cô, chỉ sợ người khác cuớp cô đi mất.
Không được, phải mau biến cô thành của mình!!!
“Hôm nay chúng ta đi gặp mặt mẹ đi.” Lý Túc cười mỉm.
Tốt nhất là bỏ qua giai đoạn bạn trai, lập tức kết hôn.
Nguỵ Mễ Miễn lại thêm một trận choáng váng, hoàn toàn bị tiết tấu quá nhanh này làm cho mê muội.
Phải lập tức gặp mẹ sao?
Mẹ Nguỵ ngày trước vẫn luôn thúc giục cô mang bạn trai về nhà cho mẹ xem mặt, chỉ vài ngày trước cô còn chối đay đảy, vài ngày sau cô thật sự mang bạn trai về nhà!
Mẹ Nguỵ ngỡ ngàng nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi cao lớn trước mặt.
ừ, gương mặt không tệ, ánh mắt cũng rất đàng hoàng, ăn vận sạch sẽ, lại rất lễ phép… Ai dô, ấn tượng đầu tiên rất tốt, là một đứa bé ngoan.
Mẹ Nguỵ mỉm cười khoan dung.
Lý Túc nghiêm túc hứa với mẹ Nguỵ, “Con sẽ lấy kết hôn làm tiền đề qua lại với Mễ Miễn.”
Gương mặt vui vẻ của mẹ Nguỵ bỗng chốc cứng đờ, “Kết hôn?!”
“Đúng thế, con và Mễ Miễn có tình cảm rất tốt, cũng tin rằng con và cô ấy sẽ nắm tay nhau đi đến cuối đời. Tụi con dự tính sẽ ở chung trước, sau đó xin mẹ sang ở với chúng con.” Lý Túc hớn hở vẽ tương lai “Nhà con, ba mẹ mất sớm, từ nhỏ ông bà đã nuôi con khôn lớn, nếu như mẹ đồng ý, hy vọng mẹ có thể chấp nhận ở chung với ông bà, mẹ nghĩ thế nào?”
Qủa thực tin tức này quá lớn, mẹ Nguỵ chậm chậm đưa mắt nhìn cô con gái mình, chậm rãi tiếp thu.
Đáng tiếc, Nguỵ Mễ Miễn đã bị Lý Túc tẩy não toàn tập, vì Lý Túc mà đảm bảo “Ông Lý, bà Lý là người rất tốt, nhất định khi ở chung, mẹ sẽ rất thích.”
Nước trong bát cũng không còn, đành theo nhà trai vậy, đây có được gọi là mù quáng vì tình yêu không?
Nháy mắt, mẹ Nguỵ trở lại trạng thái bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “Lý Túc, trong nhà con, con là con một sao?”
“Không phải, con còn một anh trai sinh đôi nữa.”
Nghe thế, mẹ Nguỵ thở nhẹ ra, “Vậy Mễ Miễn nhà ta… không cần phải sinh con nối dõi tong đường, có lẽ áp lực không quá lớn, ý của ta là, con cũng không phải con một…”
“Anh trai con đã gả đi rồi.” Sắc mặt Lý Túc hoàn toàn bình thường, “Thế nên con cháu Lý gia phải trông cậy vào Mễ Miễn, ông bà của con cũng rất mong được có cháu ẫm bồn