watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Tác giả: Nguyên Viện

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 134466

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/466 lượt.

> Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu lên,qua làn nước mắt nhìn thấy hắn.”Anh còn không đứng đắn !” Cắn môi, ngữ khí của cô rất oan ức.
“Anh nào có không đứng đắn?” Vẻ mặt của Phương Nhĩ Kiệt vờ như vô tội.
Nhưng thái độ của hắn chính là không đứng đắn! Uông Ngữ Mạt rũ mắt xuống, thanh âm thật thấp.”Khi đó. . . . . . anh không có đuổi theo .” Cô không hiểu suy nghĩ của hắn, mà thái độ của hắn cũng không nắm được, làm cho cô bắt đầu không hiểu tâm tư của hắn.
Không biết. . . . . . Hắn có thích cô không?
Phương Nhĩ Kiệt nâng khuôn mặt của cô lên, liền trên mặt là không yên tĩnh, hắn không khỏi than nhẹ.”Tiểu nha đầu, ta bị vị hôn phu của em hù dọa nha!”
Một ngày một ngày đi qua, hắn một ngày một ngày nghĩ đến cô, nghĩ đến cuối cùng hắn phải buông tha.
Được rồi, hắn phải nghiêm túc, dù sao hắn thật lâu không có nghiêm túc, đối tượng hắn nghiêm túc là một tiểu nha đầu đơn thuần, hẳn là không tồi nha?
Cho nên hắn tới đây chuẩn bị đoạt lại tiểu nha đầu của hắn.
“Em chưa từng nói em có một vị hôn phu.” Hắn xấu xa đem sai lầm đổ hết cho cô.”Biết em sắp lập gia đình, anh có thể làm sao? Anh dám đuổi đi theo sao?”
Lời của lấp kính lời cô, Uông Ngữ Mạt chột dạ mím môi.”Em,em cho là việc này không quan trọng. . . . . .”
“Làm sao không quan trọng?” Hắn trừng cô.
Uông Ngữ Mạt đưa mắt dò xét hắn, không biết tại sao, làm sao người sai biến thành cô nha?Cô rất ủy khuất nói thầm.”Em không nghĩ tới em sẽ thích anh.”
Nghe được cô lẩm bẩm, khuôn mặt tuấn tú lập tức nở nụ cười.”Em nói cái gì? Lớn tiếng một chút!” Hắn trêu chọc cô, đã thấy mặt nàng ửng hồng.
“Em thích anh, có đúng hay không?” Đè thấp tiếng nói, hắn nhỏ giọng hỏi.
Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, tròng mắt bị nước mắt rửa sạch nhìn rõ ràng hơn sáng hơn.”Vậy còn anh? Có thích em chút xíu nào không?”
“Không có.” Hắn lắc đầu liền thấy cô đáng thương chau miệng, tròng mắt đen của hắn phiếm nụ cười.”Nếu là chỉ có một chút chút thích, anh tại sao đến tìm em nha?”
A? Uông Ngữ Mạt mở to mắt, lời hắn nói có thật không a?
Thấy dáng vẻ cô chỉ ngây ngốc, Phương Nhĩ Kiệt không khỏi cười tươi.
“Đồ ngốc!” Khẽ hôn môi của cô, khuôn mặt tuấn tú có sủng nịch.”Làm sao? Không khóc nữa à?”






“Thích không chỉ một chút xíu. . . . . . Cho nên anh yêu thích em phải không?” Uông Ngữ Mạt đã hiểu, vui vẻ mở to xanh mắt.
“Ngu ngốc!” Cô khả ái làm cho hắn không nhịn được dùng sức hôn cô.
“Ưm. . . . . .” Uông Ngữ Mạt bị hôn đến thiếu chút nữa không thể hô hấp, cô vội vàng đẩy hắn ra, cái miệng nhỏ nhắn dùng sức thở dốc, vui vẻ qua,cô lại nghĩ tới tình cảnh mình bây giờ.”Nhưng mà. . . . . . Hôn lễ. . . . . .”
“Em thích hắn sao?” Anh ấy nói Bạch Thanh Lê sao? Mấy ngày qua hắn cũng thấy báo chí trên tạp chí viết chuyện hôn lễ.
Uông gia là chánh trị thế gia, mà trên thương trường thì Bạch gia cực kỳ nổi danh, hai nhà đám hỏi, hôn lễ này được nhiều người chú ý.
Ánh mắt của Bạch Thanh Lê lạnh lẻo, hắn tin tưởng mới vừa ở đình viện kia người đàn ông này nhất định sớm đã nhìn thấy hắn và Lão thái gia, mới có thể cố ý hôn Uông Ngữ Mạt.
Người đàn ông này đang biểu thị công khai chủ quyền, muốn tuyên cáo, Uông Ngữ Mạt là của hắn!
“Tiểu tử, ngươi rất quen mặt.” Uông lão thái gia lên tiếng,ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Phương Nhĩ Kiệt.
Lúc Lão thái gia nhìn soi mói, Phương Nhĩ Kiệt tự động chào hỏi.”Uông lão gia, đã lâu không gặp,ông vẫn càng già càng dẻo dai, khí thế không thua năm đó nha!”
“Ngươi. . . . . .” Thái độ du côn làm Uông lão tướng quân nhớ lại, khi hắn nhìn soi mói, còn có thể có thái độ như thế , trong ấn tượng hắn chỉ có một tiểu tử.
“Ngươi là niên trưởng?” Năm đó, có một tiểu tử cũng dùng thái độ không đứng đắn này đối với ông.
“Uông lão gia còn nhớ rõ ta.” Phương Nhĩ Kiệt khẽ mỉm cười.
Uông lão tướng quân hừ lạnh, nhận ra tiểu tử này, cơn giận của hắn trì hoãn liền bốc lên.”Tên tiểu tử không đứng đắn này đúng là một chút cũng không thay đổi.”
“Uông lão gia ,ông không cần tán thưởng ta như vậy?” Phương Nhĩ Kiệt đối với Uông lão tướng quân khinh bạc nháy mắt.
Thấy thái độ của hắn, Uông Ngữ Mạt bị làm cho sợ đến nắm chặt tay hắn.
“Yên tâm, không có chuyện gì.” Phương Nhĩ Kiệt đưa tay siết chặc lòng bàn tay của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uông Ngữ Mạt ửng đỏ, lúc này mới phát hiện tay của mình bị hắn nắm,cô vội vàng muốn tránh thoát nhưng hắn cũng không để cô thoát ngược lại cầm thật chặt.
Cô trừng hắn, nhưng hắn đáp lại cô một nụ cười khinh bạc.
Người này. . . . . .
“Ngữ Mạt!” Giọng nói của Lão thái gia trở lại.
“Dạ!” Uông Ngữ Mạt lập tức đứng nghiêm, khẩn trương nhìn về phía tổ phụ.”Gia gia.”
Lão thái gia nhìn hai người nắm tay nhau.”Tiểu tử, còn không bỏ tay cháu gái của ta ra!”






Nhưng Phương Nhĩ Kiệt giống như không để ý tới, tròng mắt đen nhìn về phía Lão thái gia.”Uông lão gia, ta muốn cháu gái ông.”
“Ngươi nói cái gì?” Lão thái gia trợn mắt.
“Phương Nhĩ K