80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Mộng Yểm

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341877

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1877 lượt.

hồi như cũ, La cô tất nhiên là vui vẻ dị thường, nhìn thấy Thượng Quan Mạn vẻ mặt trầm tư, chợt cảm thấy kinh ngạc, nhỏ giọng đi vào, nói nhỏ: "Điện hạ đang suy nghĩ gì?"
Thượng Quan Mạn tà tà đảo qua bàn cờ, cờ đen cờ trắng, cân sức ngang tài, thực sự giống như một mâm cát vụn, chỉ sợ là nàng xuống tay sẽ phá vỡ tổng thể. La cô không khỏi mỉm cười: "Điện hạ khổ tâm nghĩ không ra, không bằng đến nội viện đi dạo một chút." Từ khi nàng hủy mặt, mọi người không dám khuyên nàng đi ra ngoài, gương đồng sớm được dỡ xuống nhét vào góc, tích đầy bụi bặm. Thượng Quan Mạn lẳng lặng cười, lộ ra vài phần không quan tâm: "La cô người xem, thế cục của các quân cờ đen trắng này, nhìn như hai cỗ lực lượng đối kháng, thực tế dấu diếm cơ quan. Các thế lực nhỏ giúp nhau tranh đấu, rồi tự giết lẫn nhau, rốt cuộc ai là người ngư ông đặc lợi, thật sự khó có thể kết luận."
Nàng có chút nghiêng đầu, tóc đen xỏa xuống: "Phụ hoàng sao?"
La cô không khỏi giật mình, mới hiểu ra nàng thực sự không phải là đang đánh cờ, trực giác cảm thấy có điều không tốt, thử mở miệng: "Điện hạ, người muốn làm gì?"
Thái tử "Ừ" một tiếng, phất áo ngồi trên ghế. Cung nữ bưng bồn vàng. Thái Tử Phi thấm ướt khăn lau mặt cho hắn, động tác của nàng ôn nhu cẩn thận. Lông mày thái tử chậm rãi giãn ra. Thái Tử Phi nhẹ giọng nói: "Điện hạ mới từ Lại bộ trở về sao?" Thái tử nghe vậy lập tức gỡ tay của nàng ra, trợn mắt nói: "Không phải nói sống thêm mấy ngày ở nhà nhạc phụ sao, sao nhanh như vậy đã trở lại."
Thái Tử Phi chậm rãi ngậm cười, khóe môi lại lơ đãng cong. Trong nội cung đều truyền ra, Thái tử chỉ vì một Đế Cơ mà đại náo Phượng Tê cung, nàng sao còn ở tiếp được, gấp rút trở về Đông cung, liền cười nói: "Còn nhiều thời gian, ở ít mấy ngày đâu có sao."
Thái tử hàm hồ lên tiếng. Thái Tử Phi nhìn thần sắc hắn, ngược lại thấy như tâm tình khá ổn. Nàng chẳng qua chỉ rời đi một ngày, thái tử liền đắc tội Hà hoàng hậu. Quan hệ của phụ tử hai người vốn đã xa cách, còn trông cậy vào Hà hoàng hậu nói tốt vài câu, hôm nay lại trở thành vô vọng, không khỏi lo lắng, ngoài miệng lại nói: "Điện hạ mấy ngày trước đây không phải nói muốn đi cưỡi ngựa sao. Hôm nay ngày đẹp trời, sao không đi giải sầu."
Thái tử sững người, rồi cười: "Ý kiến hay." Thái Tử Phi mỉm cười, phân phó cung nữ: "Mang quần áo người Hồ mới may của Điện hạ tới." Chính nàng lại xoay người vào trong điện, trở ra, đã thay hoa trang, trên người mặc váy xoáy nhẹ nhàng. Thái tử cũng đã thay xong một bộ quần áo người Hồ bằng gấm xanh đậm, làm nổi bật gương mặt phong lưu của hắn. Hắn bỗng dừng lại nhướng đôi mắt phượng, kinh ngạc: "Ngươi cũng muốn đi?"
Thái Tử Phi hơi lộ ra ý xấu hổ: "Nô tì cũng có thể hầu hạ Điện hạ."
Đúng lúc này, Đức Tử đi vào điện, nhìn cũng không nhìn đã bẩm báo ra miệng: "Điện hạ, nô tài đã thông báo Lâm Quan Điện hạ, Điện hạ nói là đồng ý cùng đi." Nói xong ngẩng mặt, trông thấy Thái Tử Phi mặc váy xoáy, thoáng chốc ngây người.
Trên mặt Thái Tử Phi chợt trắng chợt đỏ, cuối cùng trên môi chứa ý cười vui vẻ: "Thì ra thập nhị muội cũng muốn đi." Nàng ôn nhu mỉm cười với thái tử: "Nô tì đã sớm muốn gặp nàng, không biết ý Điện hạ thế nào?"
Thái tử chợt hiện vài tia bực bội: "Cùng đi là được mà."
Khu vực săn bắn ở nam uyển (vườn phía nam) của hoàng gia cách hoàng cung vài dặm. Thái tử cho xe đến Thù Ly điện. Thái Tử Phi ở trong mành nghiêng thân nhìn lại. Một thân ảnh bé nhỏ uyển chuyển hàm súc trước cửa cung màu đỏ, áo trắng giản dị như người bình thường, đáng tiếc một vết sẹo thật dài trên mặt, như đường may vụng về mà xấu xí trên hoa y gấm vóc, âm thầm thở phào một cái, làm như cảm thấy có người nhìn qua nàng. Lâm Quan Đế Cơ nâng đôi mắt tĩnh mịch nhìn sang, ánh mắt trong trẻo, làm cho trong nội tâm nàng phút chốc thắt lại.
Xuất thần một chốc, Thượng Quan Mạn ở xa xa hướng nàng thi lễ, thì ra là sớm đã đoán ra thân phận của nàng.
Không khỏi thầm nghĩ, thật quả là một người biết suy xét.
Đã thấy thái tử vươn tay tự mình đỡ Thượng Quan Mạn lên xe. Thái Tử Phi liền giật mình, vội sai cung nữ dẫn nàng vào ngồi, hai người chào nhau, sau đó đều trầm mặc.
Ngựa yêu của thái tử tên là Phong Trì, chính là giống ngựa chạy ngàn dặm người hồ tiến cống, giá trị vạn lượng hoàng kim, trừ hắn ra, chưa từng có người cưỡi qua. Thái tử kéo dây cương ngoái đầu nhìn lại. Thượng Quan Mạn cùng Thái Tử Phi đứng ở dưới cái ô xa xa, liền cười nói: "Thập nhị muội, ta đưa muội một đoạn đường như thế nào." 


Nàng mặc váy trắng dài, tất nhiên là không tiện, cười yếu ớt nói: "Không dối gạt thái tử Điện hạ, ta không biết cưỡi ngựa."
Thái tử vui vẻ lên, hướng nàng vươn tay: "Đến đây đi, ta dạy cho muội là được."
Mặt Thượng Quan Mạn có chần chờ. Thái Tử Phi nắm bắt tay áo chật vật cười: "Thập nhị muội đi đi, khó có dịp được Điện hạ cao hứng." Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhìn nàng, hạ thấp người thi lễ, rồi đi thật, Thái Tử Phi vẫn chỉ cười.
Thái tử giúp đỡ nàng lên ngựa. Lưng ngựa rất cao, nàng lần đầu tiên cưỡi lên, không khỏi hoảng sợ, gắt gao nắm dây cương,