Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Công Tắc Tình Yêu

Công Tắc Tình Yêu

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341116

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1116 lượt.

Lúc Chu Tiểu Manh vẫn đang tắm, dì Tôn đã lên gõ cửa một lần, đến lần thứ hai, dì chỉ đứng ngoài cửa nói: “Cô chủ ơi, sắp muộn giờ học rồi đấy.”
Trong nhà, trừ lái xe và đầu bếp ra tổng cộng có sáu người giúp việc, trong đó có bốn người được phép lên tầng hai, cả bốn người này đều biết, cô hai nhà họ Chu tắm rửa buổi sáng cực kỳ lâu, nhanh nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ. Vốn dĩ, người làm trong nhà không ai dám thúc giục, nhưng hôm nay cậu cả nhà họ Chung đang ở trong phòng ăn dùng bữa sáng tâm trạng hình như không được tốt cho lắm, anh ta hất hất cằm, nói: “Lên gọi nó xuống ăn sáng đi.”
Vậy là dì Tôn lại đi lên giục lần nữa.
Chu Tiểu Manh cũng biết người làm không có gan thúc giục mình, đồng thời cũng biết người ở phía sau ra lệnh là ai. Cô cuống cuồng tắt vòi hoa sen, làn da bị nước nóng xối một lúc lâu trở nên vừa đỏ vừa nhăn. Cô cụp mí mắt, lấy áo choàng tắm khoác lên mình, mái tóc bị gội nhiều lần, cuối cùng lại quên mất không thoa dầu xả, vừa xơ vừa rít. Cô lấy lược chải chải, nhưng không được, liền bỏ đấy, cầm lọ dầu dưỡng lên xịt bừa vào mấy nhát, cuối cùng cũng chải được. Cô cầm máy sấy, sấy qua mái tóc, rồi vội vàng thoa chút kem lên mặt, thay quần áo xuống nhà.
Chu Diễn Chiếu sớm đã phát bực vì chờ đợi, đang cầm tờ báo trên tay ném xuống mặt bàn thì trông thấy Chu Tiểu Manh loạng choạng chạy xuống mấy bậc thang cuối cùng.
Chu Tiểu Manh ngớt ho dần, lại uống thêm một ngụm sữa nữa, ngước mắt nhìn Chu Diễn Chiếu. Bàn tay anh ta vẫn khe khẽ vỗ lưng cô, như chạm lại như không. Hôm nay Chu Tiểu Manh mặc áo sơ mi trắng, nhiệt độ lòng bàn tay anh ta dường như có thể thẩm thấu qua lớp vải áo mỏng manh, khiến lông măng khắp người cô đều dựng đứng cả lên, chỉ muốn lao lên lầu tắm thêm lần nữa.
Thái độ gượng gạo của cô rõ ràng đã bị Chu Diễn Chiếu nhìn ra, khóe miệng anh ta nhếch lên, nụ cười dường như càng rõ nét. Chu Tiểu Manh bị kích động đến nỗi ngồi không yên, đầu ngón tay dồn sức bóp mạnh vào cốc sữa, tựa như đấy là cái cổ của kẻ thù có thể bị cô bóp cho tắc thở tại chỗ vậy. Nhìn những đốt ngón tay tái nhợt đi vì dùng sức quá mạnh, Chu Diễn Chiếu nheo nheo mất, “Em muộn học rồi đấy, hôm nay vừa khéo anh có việc tới Thành Nam, có thể thuận đường đưa em đi luôn.”
Chu Tiểu Manh biến sắc mặt, cô không nghĩ Chu Diễn Chiếu có lòng tốt như thế.
Từ sau khi ông Chu Bân Lễ xảy ra chuyện, số lượng vệ sĩ bên cạnh Chu Diễn Chiếu đã tăng lên gấp đôi, nhưng kẻ mỗi ngày theo anh ta như hình với bóng vẫn chỉ có gã Tiểu Quang kia. Trông thấy Chu Diễn Chiếu từ xa, Tiểu Quang liền mở cửa xe ra, hoàn toàn phớt lờ Chu Tiểu Manh tay xách cặp đang cắm đầu cắm cổ đi phía sau.
Thủ hạ của Chu Diễn Chiếu đều học được cách coi cô hai nhà họ Chu như không khí, bản thân Chu Tiểu Manh cũng biết thân biết phận, mỗi lần trông thấy bọn họ thì cúi gầm mặt xuống, gắng hết sức giấu mình đi. Nhưng hôm nay cô không muốn làm người ta để ý cũng không được, thấy Chu Diễn Chiếu hất cằm, cô đành ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau trước ánh mắt chằm chằm của cả bọn. Cô còn chưa ngồi vững, đã nghe Chu Diễn Chiếu bảo lái xe: “Cậu và Tiểu Quang, đều lên xe sau cả đi.”
Tiểu Quang biến sắc mặt: “Anh Mười !”
“Đi!”
Không người nào dám nói chữ “Không” với Chu Diễn Chiếu, Tiểu Quang không dám, tay lái xe lại càng không dám, nhất loạt ngồi sang chiếc xe phía sau. Bấy giờ, Chu Diễn Chiếu mới liếc Chu Tiểu Manh một cái, không cần anh ta nói thêm câu nào, Chu Tiểu Manh đã ngoan ngoãn xuống xe, ngồi lên ghế lái phụ.
Đã nhiều năm Chu Tiểu Manh không ngồi xe Chu Diễn Chiếu lái, vì cậu cả nhà họ Chu cũng đã nhiều năm không tự mình lái xe. Chỉ có điều, anh ta lái xe vẫn hung hăng như thế, vừa nhấn chân ga, Chu Tiểu Manh đã không kìm được phải ngửa người ra sau, áp lưng sát vào thành ghế. Cô nắm chặt quai cặp sách, tựa như níu vào một cọng cỏ cứu mạng.
“Em yên tâm, xe này đã lắp kính chống đạn toàn bộ, chín túi khí an toàn, vả lại, sáng nay em còn có bốn tiết học, anh không nỡ để em đụng xe chết đâu.”
Câu nói cuối cùng, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại mang theo một chút móc máy như thể châm chọc, khi hai người ở riêng với nhau, giọng điệu của Chu Diễn Chiếu bao giờ cũng như thế. Chu Tiểu Manh mím chặt hai môi lại, cốc sữa uống buổi sáng vẫn ứ nghẹn trong lồng ngực, cô cảm thấy mình say xe rồi.
Đèn đỏ.
“Két!” Xe thình lình phanh gấp, sắc mặt Chu Tiểu Manh càng thêm nhợt nhạt, cảm thấy dạ dày sôi trào lên như biển động sóng cồn. Cô luống cuống ấn hạ cửa kính xe xuống, định hít thở chút không khí, nhưng cửa kính vừa hạ được chừng một phân, Chu Diễn Chiếu đã nhanh tay nhanh mắt nhấn nút khóa lại. Cửa kính xe lập tức nâng về vị trí cũ, kín mít không một khe hở, cửa xe cũng tự động khóa lại. Chu Diễn Chiếu lật tay quạt cho Chu Tiểu Manh một tát. “Bốp!” Cái tát vừa mạnh, vừa tàn nhẫn.
Chu Tiểu Manh bị đánh đờ người ra, bấy giờ mới nhớ ông Chu Bân Lễ xảy ra chuyện, chính vì khi dừng đèn đỏ ở ngã tư, ông hạ cửa kính xe xuống hút thuốc, nên mới bị súng bắn tỉa nhắm trúng đầu. Từ đó trở đi, khi Chu Diễn Chiếu ở trên xe,