
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341412
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1412 lượt.
hói buốt, ngay cả việc hít thở cũng khiến cô đau thấu tâm can.
Trước đây, ngày ngày, anh và cô cùng nhau đến công ty, cùng nhau tan ca, cùng nhau mua đồ, cùng nhau vào bếp, cùng nhau ăn cơm, bây giờ chỉ còn một mình cô làm mọi việc. Hàn Tú vẫn đi siêu thị mua đồ, thường xuyên lôi về những thứ mà sau đó, cô chỉ ngây người nhìn chúng chứ chẳng biết phải dùng vào việc gì. Cô chỉ biết làm mỗi món cơm rang trứng, cứ nhấc chảo lên là lại nhớ đến hình ảnh anh ngồi bên bàn ăn. Không có gì vô vị chán chường bằng việc một mình một mâm cơm. Có một lần, đang nấu cháo, chẳng biết cô nghĩ gì trong đầu mà để cháo trào hết ra ngoài, be bét xung quanh mặt bếp. Cô thấy mình chẳng khác nào một kẻ vô tích sự, ngoài việc gọi thức ăn sẵn thì chẳng biết làm gì cả. Hàn Tú buồn bã, tay chân loạng quạng, đúng lúc cô định rút phích cấm nồi cơm ra thì đèn trong phòng bếp đột nhiên vụt tắt. Điện trong phòng khách cũng tắt luôn, màn đêm u tối bủa vây bốn phía như muốn nuốt chửng lấy cô.
Mất điện hay cầu giao ngắt điện để đảm bảo an toàn, Hàn Tú cũng chẳng rõ nữa. Trước đây, những chuyện lắt nhắt này đều do một tay anh đảm nhiệm. Cô căm ghét bóng tối, ghét cay ghét đắng cái cảm giác bị bỏ quên ở một xó xỉnh tối thui nào đó trên thế giới này. Cô sợ nhất lúc đi ngủ, khi xung quanh màn đêm tĩnh lặng đến rợn người. Một mình co ro trên giường, cô lại nhớ đến anh, sờ sạng khoảng trống bên cạnh, lúc này mới biết nhiệt độ của một người sẽ mãi mãi chẳng thể nào so sánh với hơi ấm của hai con người.
Bất kể đi tới đâu, cô cũng nhìn thấy hình bóng của anh. Không giây phút nào cô thôi nhớ về anh, dù anh đã hết lần này đến lần khác làm cô tổn thương nhưng cô vẫn không kìm nén được mà cứ nhớ anh, nhớ anh điến da diết, khắc khoải...
Khi chẳng còn chỗ nào trong nhà chưa được dọn dẹp cũng là lúc sức lực của cô đã bị rút đi quá nửa.
Cô day day tay vào hai bên thái dương đau nhói, không ngừng tự nhủ: "Đừng nhớ nữa, đừng nhớ nữa, nếu tiếp tục thế này thì mình sẽ điên mất!". Thế nhưng chẳng phải nội tâm của cô đã điên loạn rồi sao?
Hàn Tú nằm trên ghế sô pha, tay cầm chiếc điều khiển, không ngừng chuyển kênh, đôi mắt mơ màng, mệt mỏi. Đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên, cô mới choàng tỉnh, lập tức lấy lại thần trí.
Ti vi đang chiếu cảnh rất nhiều người đứng trước một tòa nhà bốc khói, tiếng còi xe cảnh sát hòa với tiếng xe cứu hỏa. Người phóng viên thở gấp: "Lúc này, tôi đang ở đường XX, thuộc tiểu khu XX. Vào khoảng 15 giờ 30 phút chiều nay, căn hộ ở tầng mười hai, tòa nhà A thuộc khu dân cư này đã xảy ra nổ bình gas, khiến một phụ nữ tử vong và hai người bị thương, bao gồm một nam và một nữ. Đến thời điểm này, vẫn chưa xác định được danh tính của các nạn nhân. Khi vụ nổ xảy ra, các hộ xung quanh không có ai ở nhà nên mới tránh được tai nạn. Cảnh sát hiện đang điều tra để làm rõ sự việc. Phóng viên đài truyền hình thành phố đưa tin."
Hàn Tú nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, tay run run, dường như chẳng thể nào chịu được sức nặng của chiếc điều khiển bé nhỏ, "bộp" một tiếng, chiếc điều khiển đã nằm trên mặt đất.
Tầng 12 tòa nhà A... Tầng 12 tòa nhà A... Tầng 12 tòa nhà A...
Tuy không thường xuyên tới đó nhưng chỉ cần nhìn qua, Hàn Tú đã nhận ra đây là nơi ở của Tiểu Cửu. Trái tim cô bỗng đau nhói. Không chút do dự, cô nhấc di động lên, run rẩy nhấn số điện thoại của Tiểu Thất. Nhưng dù đã gọi cho anh không biết bao nhiêu lần, cô vẫn chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện nằm ngoài vùng phủ sóng. Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện nằm ngoài vùng phủ sóng. Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện nằm ngoài vùng phủ sóng..."
Cảm thấy trái tim như bị móc ra khỏi lòng ngực, cô kết thúc cuộc gọi rồi nhét luôn chiếc di động vào túi, chuẩn bị đến đó xem sao. Đúng lúc ấy, tiếng chuông cửa chợt vang lên. Cô ngay người rồi hoảng hốt chạy ra. Một chiếc dép tuột khỏi chân nhưng Hàn Tú chẳng buồn quay đầu lại, chạy chân trần ra mở cửa. Khi thấy Sam Sam đang đứng bên ngoài, cô không giấu được sự thất vọng: "Là cậu sao?"
"Không phải mình thì cậu tưởng là ai hả? Cậu đang làm gì thế? Sao không bật đèn lên?". Sam Sam lườm cô bạn một cái, định bước vào nhà.
Nghe thấy thế nhưng Hàn Tú vẫn chưa thể an tâm. Cô nhìn lên chiếc cửa sổ nghi ngút khói đen, khuôn mặt trắng bệch, lộ rõ vẻ lo lắng. Những người bị thương đã được chuyển tới bệnh viện gần đấy để chữa trị. Lấy khẩu cung xong, cô bèn kéo Sam Sam đến đó. Khi nhìn thấy mặt người đàn ông bị thương đích thực không phải là Tiểu Thất, cô mới bình tĩnh lại đôi phần, nhưng rất nhanh sau đó đã nhăn nhó, sợ hãi. Cô lại lôi Sam Sam quay lại hiện trường xảy ra vụ việc, lo sợ cảnh sát bỏ sót mất ai đó.
Sau mấy lần qua qua lại lại, Hàn Tú gần như kiệt sức và suy sụp.
Sam Sam an ủi cô: "Lần trước, anh ấy bị thương nghiêm trọng như thế còn không sao, lần này chắc cũng bình an vô sự thôi. Biết đâu Tiểu Thất đang ở một chỗ khác, tránh được kiếp nạn này thì sao?"
"Sam Sam, mình nhận ra rằng mình