
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341383
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1383 lượt.
ệng lại! Muốn cứu được Hàn Tú thì phải nghe lời tao! Lúc tao vào đám phán với Cổ Bình Thành, mày đứng ngoài. Tao sẽ tìm cách để bọn chúng đưa cô ấy ra, những việc sau đó thì mày tùy cơ ứng biến. Đây là thuốc gây mê". Tiểu Thất đưa mấy ống thuốc gây mê do chính anh điều chế cho Đường Trạch Tề rồi chỉ vào những huyệt đạo nằm trên cổ, vai và hông của mình, nói: "Hãy tiêm vào những vị trí này, người bị tiêm sẽ hôn mê ngay lập tức. Nếu không muốn Hàn Tú gặp nguy hiểm thì hãy làm như những gì tao nói."
"Còn mày thì sao?"
"Không phải mày rất mong tao chết ư? Thế nên tao có thế nào cũng chẳng liên quan đến mày, chỉ cần mày đưa được Hàn Tú an toàn ra khỏi đó là tốt rồi. Đi thôi!"
"Đúng vậy, tao ước mày sẽ chết ngay lập tức, vĩnh viễn không bao giờ tới làm phiền bọn tao nữa."
Tiểu Thất chẳng thèm để ý đến những lời của Đường Trạch Tề, lẳng lặng cầm theo chiếc hộp sắt đựng sổ sách và số liệu rồi đi ra ngoài.
Tiểu Thất lái xe đến chỗ hẹn, không ngừng nhìn vào màn hình hiển thị thời gian trên xe.
Anh nói với Đường Trạch Tề đang ngồi kế bên: "Lát nữa tới đó, anh cứ ngồi trên xe, đừng bước xuống! Khi nào tôi vào trong thì anh hãy ra khỏi xe. Tôi sẽ nghĩ cách bắt bọn chúng đưa Hàn Tú ra ngoài, thấy chúng xuất hiện là anh phải hành động ngay tức khắc! Cứu được Hàn Tú rồi thì lập tức đưa cô ấy đi khỏi chỗ đó! Nếu cô ấy không chịu đi thì một mũi gây mê chắc sẽ có ích đấy!"
Đường Trạch Tề gật đầu nhưng vẫn không yên tâm, hỏi thêm: "Có chắc là làm như vậy thì sẽ không có chuyện gì không?"
"Chỉ cần anh làm đúng theo những gì tôi nói là được. Dù phải chết, tôi cũng sẽ giúp anh đưa Hàn Tú ra khỏi đó". Tiểu Thất trả lời lạnh lùng.
Đường Trạch Tề im lặng.
Một lúc sau, xe đi vào trạm thu gom phế thải, nhìn thấy phía xa có một đống phế phẩm đã được xử lí xong và chất cao như núi.
"Cúi thấp xuống!". Tiểu Thất khẽ bảo.
Đường Trạch Tề lập tức làm theo.
Tiểu Thất dừng xe lại rồi nói: "Tùy cơ ứng biến". Anh cầm theo chiếc hộp sắt và xuống xe.
Đường Trạch Tề bỗng cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, giống hệt như lúc anh mới sang nước Mỹ, vô tình gặp phải vụ khủng bố, thấy mạng sống con người mong manh như ngọn nến trước gió. Nhưng Hàn Tú đang bị giam giữ, nếu anh nhu nhược chạy trốn một mình, bỏ mặc cô ở đó thì chắc chắn trong suốt phần đời còn lại, anh sẽ chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn mặt trời nữa. Anh không thể kém cỏi hơn tên quái vật đáng chết kia được!
Đường Trạch Tề nhô đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết Tiểu Thất đang nói gì với một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, sau đó, họ cùng vào trong căn nhà gỗ ở gần đấy.
Vừa bước tới cửa, Tiểu Thất đã nghe thấy tiếng cười rợn tóc gáy của Cổ Bình Thành: "Tiểu Thất, cuối cùng cậu cũng đến, chúng tôi sốt ruột lắm rồi."
Sau khi đám thuộc hạ xác nhận Tiểu Thất chỉ đến đây một mình, Cổ tiên sinh càng cười ngạo nghễ hơn.
Không rời mắt khỏi Cổ tiên sinh đang đứng đối diện với mình, Tiểu Thất ngồi xuống ghế, sau đó rút điếu thuốc ra, châm lửa rồi nói: "Bớt nói những lời thừa thãi đi! Số tiền tôi cần đâu?"
Cổ Bình Thành đẩy chiếc kính gọng vàng lên, nhìn thấy Tiểu Thất châm thuốc rất điệu nghệ liền cười, nói: "Cậu chẳng thèm nhắc tới người phụ nữ của mình lấy một tiếng, có vô tình quá không? Dù sao, cô ta đã ở bên cạnh cậu một thời gian dài mà."
Tiểu Thất cau mày, lạnh lùng nói: "Cô ta có liên quan đến vụ giao dịch này sao?"
Cổ tiên sinh vỗ tay, ra hiệu cho thuộc hạ đưa Hàn Tú đến: "Tối qua, trông thấy cậu với cô ta quyến luyến nhau mãi nên hôm nay, tôi đã mời cô ta tới đây để chứng kiến vụ giao dịch công bằng và công khai của chúng ta."
Tiểu Thất quay về phía cửa thì trông thấy Hàn Tú bị trói lại, miệng nhét giẻ, mắt mở to, ú a ú ớ như đang muốn nói với anh điều gì. Anh nắm chặt tay, cố ép mình thôi nhìn Hàn Tú rồi đặt chiếc hộp sắt lên bàn: "Đừng nói nhiều lời thừa như thế, tôi chẳng có nhiều thời gian để lôi thôi với với ông đâu, nhận đủ tiền là tôi đi luôn. Tôi đã mang thứ ông cần tới rồi, một triệu đô la Mỹ của tôi đâu?"
Nụ cười trên khuôn mặt của Cổ tiên sinh tắt ngúm. Ông ta không ngờ Tiểu Thất lại tuyệt tình đến thế, không nhắc đến Hàn Tú một lời nào, cũng không thèm nhìn cô.
Cổ Bình Thành lôi Hàn Tú đến trước mặt Tiểu Thất, ấn người cô xuống: "Tôi hỏi cậu, cậu cần người phụ nữ này hay cần một triệu đô? Nếu cậu chịu từ bỏ một triệu đô thì tôi sẽ thả người phụ nữ này ra."
Ông ta vừa dứt lời, Tiểu Thất liền bật cười. Anh nhìn đôi mắt đẫm lệ của Hàn Tú một lát rồi nhún vai, nói: "Tôi dặn cô rồi, đừng mở cửa cho người lạ vào nhà, vậy mà cô không nghe. Bây giờ, tôi chỉ có thể nói: "Xin lỗi, tôi không thể cứu cô được" thôi."
Bị A Tạo trói chặt hơn rồi lôi ra ngoài, Hàn Tú chỉ biết nhìn hắn ta với ánh mắt căm hận.
A Tạo gí súng vào mặt Hàn Tú, thấy cô xinh đẹp thì cười dâm loạn, nói: "Cứ thế này mà giết luôn thì phí phạm quá! Vừa hay ông đây đã nhịn một tháng nay rồi, "giải trí" xong, ông sẽ tiễn mày lên đường."
Nói xong, hắn liền cất súng đi