XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: 50 độ U Lam

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134935

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/935 lượt.

giờ cô nhất định phải tự đánh vỡ những ảo tưởng của mình, không quay lại được chính là không qua lại được, giống như trong phim “Bán Sanh Duyên”* vậy, Cố Mạn Trinh chỉ có thể nói lời tuyệt vọng với Thẩm Thế Quân rằng không thể quay lại, chúng ta không thể quay lại được. Lúc đó cô có xem vài tập của bộ phim truyền hình bi thương đó, nhưng cái đó thật ra cách mình quá xa, cô không thể hiểu rõ được loại tuyệt vọng đó, nhưng bây giờ cô mới cảm nhận được câu nói kia của Mạn Trinh vào lúc đau khổ nhất.
Trình Diệc Nhiên dường như đoán được nguyên nhân làm cô khóc, nhưng anh nghĩ là không sao cả, cô vẫn còn là của anh, lúc này đây cô dẫn anh đến đây là chứng tỏ cô sẽ mãi mãi không rời xa anh, dù không yêu cũng chẳng sao, chỉ cần cô ở bên anh là được. Vậy nên anh cũng không nói gì, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, lại một lần nữa ôm cô thật chặt.
Về đến thành phố Mạnh Ảnh nhất quyết không chịu ở lại thành phố A, Trình Diệc Nhiên đành phải ôm cô đi chuyến bay trễ nhất quay về thành phố Z.
Cũng tốt, dù sao ở đây có quá nhiều kỉ niệm làm cô không vui, tâm trạng của cô không ổn cũng sẽ không biết làm gì.
Về đến nhà đã là nửa đêm, người giúp việc cũng đã ngủ say, Trình Diệc Nhiên muốn bật đèn, Mạnh Ảnh lại kéo anh lại, “Không cần phải bật đèn, bọn họ sẽ bị đánh thức.”
Trong bóng tối Trình Diệc Nhiên nhìn chằm chằm vào Mạnh Ảnh thật lâu nhưng vẫn dắt Mạnh Ảnh lên lầu. Cô thật sự thay đổi, trước kia sẽ không bận tâm đến cảm nhận của người khác. Người giúp việc cũng hơi sợ cô, dù cô chưa từng phát cáu với họ. Có lẽ người giúp việc sợ không phải là Mạnh Ảnh, mà là anh, bởi vì chỉ cần cô không vui, anh sẽ giận lây sang người khác. Trình Diệc Nhiên cười khổ một tiếng nhận tội, thưởng phạt phân minh luôn là nguyên tắc giải quyết công việc của anh, nhưng những thứ này đến trước mặt Mạnh Ảnh thì mọi thứ đều mất đi hiệu lực, chỉ cần vừa gặp phải chuyện của Mạnh Ảnh là anh sẽ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Mạnh Ảnh vẫn nắm chặt tay anh, cứ như nếu buông tay anh ra thì sẽ không gặp lại nữa.
Vào phòng ngủ, tay Trình Diệc Nhiên còn chưa kịp chạm vào công tắt đèn, Mạnh Ảnh bất ngờ ôm cổ anh, hạ xuống môi anh một nụ hôn mềm mại.
Trình Diệc Nhiên sau một giây cứng đờ, liền dùng sức ôm chặt rồi đáp lại nụ hôn của cô. Đêm nay Mạnh Ảnh nhiệt tình chưa từng có, Trình Diệc Nhiên không hiểu vì sao, nhưng anh chỉ biết cô muốn anh cho ngay. Anh biết mình tiêu rồi, nhưng là anh tự nguyện. Chỉ cần cô vui vẻ thì cái gì anh cũng muốn cho, chỉ cần cô không rời khỏi anh.
Cả hai ngã xuống giường lớn êm ái, Mạnh Ảnh ôm chặt tấm lưng to lớn của Trình Diệc Nhiên, chủ động nhận lấy cơn mưa hôn của Trình Diệc Nhiên. Cô nghĩ rằng cô đã yêu anh một chút, lòng bao dung và tình yêu sâu đậm của anh đã làm cô cảm động. Có lẽ Ba đã sai, nhưng ít ra ông đã chọn cho cô một người chồng hoàn hảo. Chuyện quá khứ đã tan theo mấy khói, chỉ có thân thể trước mắt này là chân thật, đôi môi nóng ướt của anh khiến cô rung động vô hạn, trước kia rất lâu chỉ cần cô nhàn nhạt cười một tiếng anh liền đáp lại bằng cái ôm thật chặt. Tuy có chút tiếc nuối khi không thể ở bên cạnh Dương Kỳ Ngôn, nhưng cuộc sống không bao giờ được như ý, việc gì cô luôn giữ lấy quá khứ trước đây, nếu đã không có khả năng như vậy thì cô sẽ nắm chặt hiện tại là được rồi.
Không chút ánh sáng, không có gió đêm, bọn họ nhất định quấn vào nhau, đôi nam nữ trẻ tuổi tìm kiếm ấm áp của nhau, không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác cùng chia sẻ niềm hạnh phúc bí ẩn đó. (Ten: mời mọi người động não ='>'>)
Cả hai quấn vào nhau điên cuồng, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới chịu ôm nhau ngủ.



Dương Tĩnh


Mặt Lý Trí vẫn không chút thay đổi. So với Lưu Tử Ngạo không ngừng tức giận ngút trời, sự bình tĩnh của Lý Trí có chút máu lạnh.
Lưu Tử Ngạo quăng tất cả tư liệu trong tay đến trước mặt Hà Nhu Quân, “Nhu Quân, cậu điên rồi sao?!”
Hà Nhu Quân không nói một lời, thẩn thờ nhìn chằm chằm tách café trên bàn, Lưu Tử Ngạo gào thét cũng không khiến anh có chút động tĩnh gì.
Lý Trí ngồi đối diện với Hà Nhu Quân, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu mới lạnh nhạt mở miệng, “Việc này chỉ sợ là không giấu được, lão đại mà biết thì cậu tính sao đây?”
Nghe vậy, Hà Nhu Quân mới từ từ có phản ứng, “Không biết.”
“Cậu nặng tình đến vậy, kế tiếp cậu muốn làm sao để có trách nhiệm với công ty?” Lý Trí lạnh lùng mở miệng, ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ gõ lên mặt bàn.
Hà Nhu Quân có vẻ như rất mệt mỏi, dựa vào ghế sofa, lấy tay che mắt, “Em từ chức, cổ phần trong tay cũng không mang đi.”
“Cậu thật sự là điên rồi!” Lời này là Lưu Tử Ngạo nói, anh không thể hiểu tình yêu là cái gì, lại đáng giá để Hà Nhu Quân vứt bỏ một số tiền lớn như vậy.
Hà Nhu Quân nhàn nhạt nhếch môi, không nói thêm gì nữa.
Anh công nhận là anh điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Chuyện rắc rối giữa lão đại và Dương thị, anh không muốn tham gia vào, dù sao đó cũng là công ty của nhà cô, Dương thị gặp khó khăn, cô tự nhiên cũng sẽ không sống dễ chịu g