The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: 50 độ U Lam

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134921

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/921 lượt.

nh Diệc Nhiên chỉ nhíu mày, ngoại trừ Mạnh Ảnh, anh không thích nước mắt của bất kỳ cô gái nào. Nếu như cô không tìm đến, có lẽ anh mãi cũng không nhớ ra có một người tên Lôi Hội Vân. Nhưng anh lại không thản nhiên để cô bỏ đi, không phải là anh cảm động mà là cô làm anh nhớ tới Mạnh Ảnh đang ở trước mặt mình, vì vậy anh kiên nhẫn nói với cô là anh đã kết hôn.
Không ngờ lúc đi ra cửa phòng cô lại đột nhiên khoác lên cánh tay anh, nguyên cảnh này vừa lúc bị Mạnh Ảnh thấy, giây phút đó anh cực kỳ ghét Lôi Hội Vân.
Hôm nay gặp lại cô, Trình Diệc Nhiên tính là lờ cô đi, nhưng cô nói hôm nay phải quay về Pháp nên anh không từ chối lời mời dùng bữa trưa với cô. Cô nói rất nhiều điều, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không nghe gì, trầm mặc uống trà. Có lẽ cô nhận ra anh không tập trung, đành cười rất gượng gạo, “Trình Diệc Nhiên, em cảm thấy anh thật sự là một người lạnh lùng, bất luận em nói gì anh cũng không quan tâm, Ba của em nói em đừng đến gặp anh, nhưng em lại không nghe, em cho rằng em có thể khiến anh động tâm.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Trình Diệc Nhiên vẫn không chút thay đổi, ngón tay thon dài liên tục xoay quanh miệng tách trả. (Ten: ông này lạnh lùng dã man luôn Vậy cũng tốt keke~)
Lôi Hội Vân cười chua xót, nói tiếp, “Anh khiến em cảm thấy mình thật thất bại, cô ta có yêu anh như em yêu anh sao? Em là nói vợ của anh đó.”
Trình Diệc Nhiên đột nhiên dừng ngón tay đang xoay quanh miệng tách trà, đôi mắt mù mờ lạnh nhạt lướt nhìn cô, sau đó đưa tay vẫy nhân viên phục vụ, thanh toán bill. Giọng nói lạnh lẽo không có chút cảm tình, “Chúc cô thuận buồm xuôi gió, gặp lại sau.” Toàn bộ quá trình anh vẫn rất lạnh lùng, ngay cả một nụ cười cũng keo kiệt không thèm bố thí.
Nhìn bóng lưng lãnh đạm của anh, nước mắt của Lôi Hội Vân bất ngờ chảy xuống.
Anh, thật sự rất biết khiến người khác đau lòng.



Mù mờ


Từ nhà hàng đi ra, Mạnh Ảnh đi vài bước, mới ý thức được mình đi quá nhanh, lập tức dừng lại. Buổi trưa trời bắt đầu hơi nóng, trên trán cô rịn ra chút mồ hôi, cô lấy khăn giấy trong túi xách ra dặm dặm, đứng tại chỗ nhìn người đi qua đi lại. Lát sau, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Thở dài, Mạnh Ảnh vẫy một chiếc taxi rồi leo lên.
Mùi hương trong xe quá nồng, đây lại là mùi hương cô ghét nhất, cô hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn cảnh vật đang lùi dần ở bên ngoài, hít thở bầu không khí đầy ô nhiễm của thành phố này.
Trong xe quá yên lặng, cô quay đầu lại, “À anh tài xế, anh có thể mở nhạc một chút được không, bài nào cũng được.”
Tài xế nhìn cô gái qua kính chiếu hậu, im lặng mở nhạc lên.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như ánh mặt trời rực cháy không bao giờ hiểu được sự thay đổi của mặt trăng.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như không hiểu tại sao những ánh sao lại rơi.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như ánh mặt trời rực cháy không bao giờ hiểu được sự thay đổi của mặt trăng.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như không hiểu tại sao những ánh sao lại rơi.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối…”
Bài hát được phát xong, Mạnh Ảnh ngơ ngác một chút, khi phục hồi tinh thần lại, hỏi tài xế:“Bài hát này thật hay, xin hỏi tựa bài là gì vậy?”
Tài xế ngừng xe lúc đèn đỏ, quay đầu lại và cười một tiếng, “ Là bài ‘Ngày dài không hiểu đêm tối’, cô có vẻ cũng thích bài hát buồn bã này.”
Nghe giọng điệu của anh ta như có chút không đúng, Mạnh Ảnh gật đầu có có lệ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, miễn cho anh ta lại nói thêm điều gì đó. Bên ngoài xe xếp thành một hàng dài, không thấy được cuối hàng, Mạnh Ảnh cảm thấy nhàm chán, đóng kính cửa sổ rồi dựa vào thành ghế nghỉ ngơi.
Về đến nhà, bác Lý đã trở lại, mấy thứ cô để lộn xộn trên bàn trà sáng nay đã được dọn dẹp gọn gàng, một chồng tạp chí thật cao để gọn kế bên. Thấy cô đã về, bác Lý từ phòng bếp đưa đầu ra cười cười, “Đã về rồi, bác đang chưng cách thủy canh gà ác hầm táo đỏ cho con đây, món này rất tốt cho phụ nữ mang thai.”
Mạnh Ảnh cười cười, “Cảm ơn bác. Thời tiết bên ngoài không như trong nhà, nhưng trong này vẫn còn hơi lạnh, sao bác lại không mở lò sưởi lên?” Mạnh Ảnh thuận tay cầm remote lên điều chỉnh nhiệt độ.
Bác Lý trong phòng bếp vừa cắt hành và gừng vừa quay đầu lại cười, “Ai a, bác mặc dày, không lạnh đâu.”
Mạnh Ảnh cười cười, không để tâm xách túi lớn túi nhỏ đi vào phòng ngủ. Bác Lý là người rất tốt, a di làm người rất tốt, sinh hoạt hàng ngày hơi tiết kiệm, mặc dù Mạnh Ảnh nói với bà mấy lần, mở lò sưởi thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng những lúc Mạnh Ảnh không có nhà bà cũng sẽ không mở nó. Bà rất tốt với Mạnh Ảnh, có thể nói là chăm sóc chu đáo, có lẽ trong lòng bà cho rằng Mạnh Ảnh gặp phải một người không tốt, một thân một mình lại còn, trong thâm tâm bà có