
Tác giả: 50 độ U Lam
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134904
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/904 lượt.
iền cảm thấy đau thấu trời xanh.
“Rất đau phải không em?” Trình Diệc Nhiên căng thẳng nhìn Mạnh Ảnh, giọng nói đầy yêu thương, giờ phút này anh hận mình không thể đau đớn thay thế cho cô.
Vì quá đau, Mạnh Ảnh giận dữ trừng mắt liếc anh một cái, “Đồ khốn, tất cả là tại anh.” Lời nói ra không đủ khí thế, nhưng uy quyền trước đây của cô vẫn còn. Trình Diệc Nhiên cảm thấy như mình lại quay về những ngày bị cô áp bức trước kia, nhưng anh thật sự cảm thấy thiếu vắng cảm giác này đã quá lâu, lâu đến mức anh lại thấy thích hưởng thụ nó!
Trình Diệc Nhiên gật đầu đồng ý, “Ừ, anh là thằng khốn, tất cả đều là lỗi của anh. Em không nên tức giận, coi chừng lại đau.”
Mạnh Ảnh nhớ tới lời nói hành động của anh hôm nay, trong lòng lại tức giận, “Biến, không muốn nhìn thấy anh!”
Trình Diệc Nhiên bị mắng, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi, cười ấm áp, “Ừ, anh biến, anh cút. Em đừng tức giận là được.” Trình Diệc Nhiên cẩn thận nhận mình là kẻ có tội, thái độ không thể thấp hơn nữa.
Giúp cô nhét góc mền lại, Trình Diệc Nhiên đi ra ngồi ở cái ghế bên ngoài của phòng bệnh, khẽ bật cười.
Lúc lão quản gia đưa thức ăn đến, thấy Trình Diệc Nhiên đang ngồi cười ngây ngô như vậy, anh điềm đạm như vậy quá khác biệt so với ngày thường, lão quản gia dường như cũng bị nhiễm nụ cười của anh, cười nói: “Chúc mừng cậu chủ.”
Trình Diệc Nhiên thấy lão quản gia đã đến, nhận hộp giữ nhiệt trong tay ông, mỉm cười và vỗ nhẹ vào vai ông, “Bác về nghỉ ngơi đi, có việc gì con lại báo cho bác.”
Lão quản gia vừa mừng vừa lo, một gương mặt già nua tràn đầy cảm động.
Lúc Trình Diệc Nhiên đi vào phòng bệnh, Mạnh Ảnh đã ngủ thiếp đi. Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng để hộp giữ nhiệt lên bàn, cúi người xuống hôn lên đôi môi cô.
Ảnh nhi, anh sẽ làm hết tất cả những gì anh có thể làm, anh sẽ hết lòng yêu thương Mẹ con em.
Cưng chiều
“Muốn ăn trái cây không? Nho hay chuối tiêu?” Trình Diệc Nhiên rút khăn giấy lau sạch khóe miệng của cô, cầm lấy chén canh trong tay cô.
Mạnh Ảnh hất tay anh ra, giọng nhàn nhạt, “Trình Diệc Nhiên, anh không cần đi làm sao?”
Trình Diệc Nhiên cũng không giận, thấy cô không trả lời câu hỏi của anh, tự mình thay cô quyết định chọn nho, anh còn nhớ cô hơi thích ăn nho. Với tay cầm lấy một chùm nho, lấy nho lột sạch vỏ rồi đưa đến bên miệng cô, “Không cần, bây giờ em chính là công tác lớn nhất của anh.”
Mạnh Ảnh quay mặt đi, từ chối mở miệng, giọng nói vẫn rất lạnh lùng như cũ, “Anh đã nói tôi uống xong canh thì đi mà.”
Trình Diệc Nhiên mỉm cười cúi sát vào mặt cô, thậm chí môi cũng nhẹ nhàng hôn cô một chút, “Vừa rồi cũng không hứa gì nên không thể nói là không giữ lời được.”
Mạnh Ảnh hô hấp trở lại bình thường, dùng sức giật tay mình từ trong tay anh ra, tức giận nói: “Anh muốn giận thì giận tôi đi, phụ nữ mang thai tức giận rất tốt với thai nhi, cho nên anh cứ việc tức giận với tôi!”
Trình Diệc Nhiên cũng sợ cô tức giận khiến thân thể không khỏe, cực kỳ dịu dàng nói: “Bình tĩnh một chút đừng nóng nảy, không nên tức giận, anh thật sự biết sai rồi mà.”
Được rồi, bây giờ Trình Diệc Nhiên tự hạ mình còn hơn là việc nhục nhã mất nước, thậm chí là chuyện nhượng lãnh thổ đền tiền bồi thường, ngay cả Mạnh Ảnh cũng lần đầu thấy anh “biết co biết dãn” như vậy. Nếu như cấp dưới của anh trông thấy thì thật sự không biết rằng sẽ có cảm tưởng gì nữa, lúc này Trình Diệc Nhiên làm gì còn giữ được vẻ uy nghiêm chứ.
Vốn đang có uất ức lớn như trời, nhìn anh nhượng bộ mọi thứ như vậy, cô thật sự không tìm được cơ hội gây sự nào, tức giận cỡ nào cũng từ từ biến mất. Mạnh Ảnh rất buồn bực, cho nên vẻ mặt lạnh lùng hừ một tiếng, lại nằm xuống đắp mền đưa lưng về phía anh.
Trình Diệc Nhiên thấy cô buồn bực, cũng biết bây giờ không thể lại chọc cô tức nữa. Đi vào toilet rửa tay xong đi ra, yên lặng ngồi một bên xem tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn người nào đó không được tự nhiên lắm đang nằm trên giường.
Mạnh Ảnh dù sao vẫn không ngủ được, trong lòng buồn bực muốn chết, nằm trên giường một hồi, nghe được anh lại còn thảnh thơi xem tạp chí, ngồi bật dậy, căm tức nói: “Anh, đi mua nội y cho tôi đi.”
Yêu cầu như vậy rất đáng sợ, tạp chí trong tay Trình Diệc Nhiên mém tí rơi xuống đất.
Mạnh Ảnh thấy anh như vậy trong lòng có chút thư thái, nhìn anh vẫn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, Mạnh Ảnh thở dài một hơi, chậm chạp nói: “Tôi không phải cố ý làm khó dễ anh, bây giờ là giai đoạn đặc biệt, đồ trước đây đều mặc không vừa nữa.” Bụng và... ngực của cô càng ngày càng thay đổi, mấy bộ nội y trước đây của cô thật sự hơi nhỏ rồi.
Trình Diệc Nhiên một lát sau mới bình tĩnh lại, đóng tạp chí. Bước đến bên giường của cô, hai tay chống ở hai bên thân thể cô, đầu gần như chạm vào cô, đôi môi lúc khép lúc mở giống như lướt qua má cô, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe rõ được chậm rãi cười nói, “Muốn mua cỡ bao nhiêu? Hửm?”
Bây giờ Mạnh Ảnh mới cảm thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt tránh đi ánh mắt của anh, nhìn chằm chằm vào dĩ