XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba

Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba

Tác giả: Liên Tâm

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341106

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1106 lượt.

ng sợ hãi, cuối cùng cô ấy luống cuống chạy trốn khỏi tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn những vì sao chi chít trên bầu trời đêm, nuốt nước mắt trở vào trong. Từng giọt từng giọt, không cho nó rơi xuống.
Tôi cứ tưởng rằng chúng như vậy là đã hết rồi. Giống như một động tác tay lạnh lẽo, tôi đang diễn dịch, nhưng người xem còn chưa kịp nhìn, thì đã vụt lướt qua.
Mọi việc trên đời, đúng là trùng hợp, chúng lại một lần nữa gặp mặt, tôi bỏ mặc tất cả mọi thứ để tiếp cận cô ấy, làm bạn với cô ấy, gọi cô ấy là bạn học. Chỉ cần có thể được ở bên cạnh cô ấy, cho dù có làm không khí, cho dù cô ấy không quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi cũng mặc.
Bao nhiêu lần, cô ấy lặng lẽ khóc ròng vì chồng. Từng giọt từng giọt nước mắt giống như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tôi. Bao nhiêu lần, tôi muốn nói: “ Diệp Tử, hãy lấy anh nhé, cả đời này, anh sẽ không bao giờ để cho em phải đau khổ”
Cuối cùng cô ấy đã
Bên ngoài xe, trời mưa xối xả, tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn cô ấy đi làm thủ tục ly hôn. Từng tâm sự, từng biểu hiện trên nét mặt cô dường như được truyền tới qua không khí.
Tôi nhìn cô ấy, chỉ lặng lẽ trào nước mắt.
“ Diệp Tử, nếu như có thể, nếu như thực sự có thể... hãy lấy anh!”.
Anh sẽ làm cho em hạnh phúc,hạnh phúc suốt cả cuộc đời.
Trên màn hình ti vi, chiếu lời thề hẹn của anh đối với em, trên hợp đồng, cũng viết rõ sự quyết tâm của anh.
Diệp Tử, anh đang đợi em.
Anh vẫn mãi luôn chờ đợi em đồng ý lấy anh.
Ông xã Phạm Tuấn Khoa: “ Điều anh buồn nhất là không thể nắm tay em đi đến cuối cuộc đời”.
Khi đàn ông ngoại tình, thực sự không hề nghĩ đến cảm nhận của vợ.
Sau khi xảy ra sự việc Trương Lâm Lâm, tôi vẫn luôn hối hận, vẫn luôn tự trách mình. Mặc dù tôi cười trước mặt bà xã, nhưng trong lòng lại rất buồn. Bởi vì làm tổn thương cô ấy, bởi vì biết cô ấy khóc, cô ấy đau lòng. Đã bao nhiêu đêm,cô ấy khóc ướt đẫm gối.
Tôi muốn chữa lành vết thương trong tim cô ấy.
Mặc dù nó mãi mãi sẽ không bao giờ khỏi hẳn.
Cho đến hôm kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi, Tiểu Nhã nói bằng lòng rời xa tôi, bảo tôi uống ly rượu chia tay. Thực ra, tôi và cô ta vốn chẳng hề nắm tay thì lấy đâu ra chia tay? Nhưng, bởi vì muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ, tôi uống một hơi hết sạch ly rượu. Tôi cứ tưởng, sau việc này,tất cả mọi việc sẽ ổn.
Nhưng hóa ra không phải.
Trong rượu có thuốc mê, tôi thực sự không thể nào cứu vãn được cuộc hôn nhân của mình, không thể nào níu giữ được người phụ nữ đã bầu bạn cùng tôi suốt mười năm qua. Cuộc đời của tôi, thực sự đã bị mất rồi.
Tôi bắt đầu chọn lựa phương thức tồi tệ nhất, muốn bà xã chính miệng nói ra hai chữ “ly hôn” . Tôi bắt đầu lợi dụng Tiểu Nhã, để cô ấy hiểu nhầm, muốn cô ấy đề nghị ly hôn.
Tôi vẫn luôn không có cách nào để tự mình mở miệng nhắc đến hai chữ “ly hôn.”
Biết bao nhiêu đêm, nhìn qua khe cửa, tôi ngẩn người đờ đẫn nhìn cô ấy chảy nước mắt cho đến tận khi trời sáng.
Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý ly hôn, cuối cùng cô ấy cũng đã
Nhưng hôm đó, trên đường cái xe cộ qua lại nườm nượp, xe của tôi đã đi đến phía đối diện. Cô ấy cứ tưởng tôi bị đâm xe, điên cuồng đi xuyên qua xe cộ nườm nượp để sang phía bên kia đường. Tôi vội vàng xuống xe, đứng trong đám đông. Nhìn cô ấy bất lực đập mạnh vào cửa kính xe, nhìn cô ấy khóc đau đớn tuyệt vọng: Cầu xin anh hãy sống sót.
Bà xã, trong lòng em, thì ra vẫn luôn yêu anh.
Nhưng, trong tay Tiểu Nhã có chứng cứ của anh, anh không thể nào chịu đựng được tình yêu của em. Anh bắt đầu ứng phó với Tiểu Nhã, bán nhà, vào sống ở một nơi mà cô ta không biết. Anh muốn tìm lại em để bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng hóa ra, tất cả đều đã không còn kịp nữa rồi.
Em nằm trong lòng anh, em yếu ớt như vậy, như một con búp bê đất chỉ chạm nhẹ là vỡ vụn. Em nước mắt giàn giụa, cầu xin anh cứu lấy đứa con. Trong khoảnh khắc đó, trái tim của anh đau đớn gần như nghẹt thở, gần như chết đi.
Chúng ta thực sự không thể nào quay trở lại được nữa rồi.
Khi em nói câu nói này, anh có thể cảm nhận được nỗi bi thương của em, sự căm hận của em, nỗi đau đớn của em.
Cuộc đời anh, trong khoảnh khắc đó, thực sự đã lụi tàn.
Mười năm trước, chúng ta gặp gỡ trên chiếc cầu vượt, điều anh vui nhất là có thể nắm nay em đi đến cuối cuộc đời
Mười năm sau, anh cố gắng nắm chặt tay em, chỉ cảm thấy hoảng sợ, bởi vì đời này kiếp này, anh không còn có thể nắm tay em đi đến cuối cuộc đời!