
Tác giả: Phong Lộng
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134897
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/897 lượt.
ằng, nụ cười khi ngủ của hắn lại quyến rũ đến vậy.
Vĩnh Kỳ vừa mở mắt một cái, tôi lập tức nhận ra sự quyến rũ khi nãy chỉ đơn thuần là ảo giác.
Đồng Đồng, cổ em thơm quá”. Hắn cất giọng sến rện, miệng cười gian xảo: “Cho anh cắn một miếng được không?”, vừa cười híp mắt vừa kề mặt lại.
Rầm!
Loại người này có bị người ta đạp xuống đất cũng là chuyện tất yếu.
Vĩnh Kỳ rên rỉ, lồm cồm bò dậy, xoa đầu nói: “Sao tự dưng em lại giận? Đêm qua không phải vẫn yên ổn sao?”.
“Yên ổn cái gì?”, tôi xuống giường, lấy khăn rửa mặt.
“Đêm qua chúng ta đã chính thức xác lập quan hệ yêu đương”. Vĩnh Kỳ hí hửng nói: “Không được hối hận đâu đấy”.
Chậu rửa mặt rơi bộp xuống đất.
Tôi há hốc mồm quay lại: “Quan hệ… yêu đương?”.
“Dĩ nhiên”. Vĩnh Kỳ gật đầu, cười nham nhở tiến sát về phía tôi: “Khi nào chúng ta mới tiến hành bước cuối cùng? Hà hà, Đồng Đồng, anh đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, những gì cần học, cần biết đều tìm hiểu không sót thứ nào, đảm bảo sẽ không làm em đau”.
Tôi lui về sau, run rẩy chuyển từ góc tường này sang góc tường kia.
“Không được lại gần, quan hệ yêu đương cái đầu anh! Bước cuối cùng cái con khỉ! Anh đừng mơ hão!”
“Đồng Đồng, em đừng sợ, anh sẽ không làm em đau…”
“Im mồm!” Tôi chạy đến nhặt chậu rửa mặt làm bia đỡ đạn: “Hà Vĩnh Kỳ, tôi nói cho anh biết, tôi chưa bao giờ, chưa khi nào muốn có quan hệ yêu đương gì với anh cả. Cảm giác duy nhất khi nhìn thấy anh là: ghét ghét ghét!”, lặp lại đến lần n từ “ghét”, tôi thấp thỏm quan sát vẻ mặt hắn.
Nói như thế liệu có chà đạp lên lòng tự tôn của hắn không?
Ai ngờ hắn hoàn toàn không có lấy một chút buồn phiền, ngược lại còn cười hớn hở.
“Luôn mồm chê bai mới thật lòng muốn mua hàng, chậc chậc, Đồng Đồng, em đã yêu anh rồi”. Hắn đắc ý tiến đến, cánh tay dài như của vượn người nhanh chóng bắt gọn tôi.
“Đừng có hơi tý là động tay động chân, a…”
Tôi giơ chân đá lại bị hắn nhanh tay nắm cổ chân khiến cả người mất thăng bằng, ngã nhào xuống giường.
“Hôn chào buổi sáng nào”. Vĩnh Kỳ nằm đè lên trên, lập tức cúi đầu tấn công.
“Ư…ư…um…”
Đến lúc gần nghẹt thở hắn mới chịu ngẩng đầu, thả cho tôi có thời gian để hít thở.
“Tiếp theo là nụ hôn gặp mặt”.
Trời ơi lại nữa.
“Vĩnh Kỳ, anh đừng…ư…”
“Thêm một nụ hôn tỉnh giấc”.
“Giờ là nụ hôn đánh răng rửa mặt”.
“Còn nụ hôn thể dục buổi sáng nữa”.
“Bây giờ là nụ hôn… lần này dùng từ nào nhỉ? Hôm nay anh cảm thấy rất hạnh phúc, gọi là nụ hôn hạnh phúc đi”.
No nê thỏa thích rồi, hắn mới buông tôi ra.
“Thế nào, kỹ thuật hôn của anh tuyệt chứ?” Vĩnh Kỹ dày mặt: “Vì Đồng Đồng của anh, anh đã tập luyện rất chăm chỉ đấy”.
Thân thể bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, tôi chỉ có thể nằm thẳng đuột trên giường, toàn thân chẳng có chút sức lực nào, mặt mũi cũng trở nên vô cảm. Vóc dáng hai đứa tương đương, tại sao lần nào đọ sức cũng là tôi chịu thiệt?
Đúng là càng nghĩ càng nóng máu, tại sao lần nào cũng là hắn đè tôi xuống, muốn làm gì thì làm? “Không công bằng”, tôi hét lớn, giận dữ ngồi bật dậy.
“Đồng Đồng?”
“Không công bằng một chút nào! Tôi trừng mắt nhìn Vĩnh Kỳ: “Tại sao lần nào cũng là tôi chịu thiệt?”
Nhìn bản mặt đương đương tự đắc của hắn. Tôi càng lộn ruột, nhảy xô đến, đè hắn vào tường.
“Tôi phải báo thù”. Hô vang khẩu hiệu đòi lại công lý, tôi xông thẳng vào hôn hắn bằng uy thế của chúa sơn lâm săn mồi, tuyệt đối không để hắn có chút cơ hội phản kháng.
Cho ngươi xấu hổ đến không dám nhìn ai luôn.
Tôi cắn lấy cắn để môi Vĩnh Kỳ, cố gắng làm cho nó sưng lên, tưởng tượng ra cảnh cả lớp nhìn hắn bằng cặp mắt kinh hoàng.
“Haha, không ngờ anh cũng có ngày này”.
Vĩnh Kỳ bị tôi đè chặt cũng chẳng thấy kêu la giãy giụa gì cả, xem ra đã bị uy lực của tôi làm cho sợ đến chết khiếp rồi.
Sau nụ hôn bạo lực đó, tôi đắc ý buông hắn ra: “Hà hà, đừng có xem tôi như cục đất sét, thích nặn thế nào thì nặn nhé. Dám chọc điên tôi, coi chừng…tôi cưỡng bức anh!”, tôi ngạo nghễ lườm hắn.
Vĩnh Kỳ rõ ràng còn chưa hết kinh ngạc, nhìn tôi chằm chằm, mãi vẫn không nói năng gì.
“Này, Vĩnh Kỳ, anh sợ quá hóa đần rồi à?” tôi tự dưng có chút sờ sợ, huơ tay trước mặt hắn.
“Đồng Đồng…”, khó khăn lắm Vĩnh Kỳ mới tỉnh lại. Hắn vồ lấy tay tôi, kích động cuống cả lên: “Không ngờ em lại nhiệt tình như vậy, anh…anh…anh thật sự rất vui”.
Đến lượt tôi thộn mặt. Vĩnh Kỳ phấn khích đến mức toàn thân run rẩy, giơ tay ôm chặt tôi: “Thì ra Đồng Đồng lại nhiệt tình như vậy, lại yêu anh nhiều như vậy. Đồng Đồng, anh muốn sám hối với em”, hắn thả lỏng tay, nhìn thẳng vào mắt tôi nói:
“Anh sợ em đứng núi này trông núi nọ, không chịu một lòng một dạ với anh nên anh đã giữ lại con át chủ bài”. “Con át chủ bài?”, tôi ngơ ngác hỏi lại.
“Anh đã chụp hình khỏa thân của em. Bởi vì Đồng Đồng rất trọng sĩ diện, ảnh khỏa thân nằm trong tay anh thì em nhất định không dám ra ngoài lăng nhăng. Đồng Đồng, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em”. Vĩnh Kỳ cười híp mắt: “Nhưng ảnh khỏa thân vẫn còn tác dụng khác, anh có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em. Đồng Đồ