Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cuối Cùng Mình Cũng Thuộc Về Nhau

Cuối Cùng Mình Cũng Thuộc Về Nhau

Tác giả: meomeoxinhxinh

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1342455

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2455 lượt.

i em vậy ạ, hay là…nằm trên sofa.
Nghe tôi nói rồi, mặt Đình Phong bỗng xịu xuống như con nít vậy:
_Vậy thì lạnh lắm…
_Hì, em đùa vậy thôi, nằm cùng giường với em, hì.
Nói rồi tôi lấy thêm một cái gối trong tủ ra cho anh rồi nằm xuống giường trước, không quên để Tiểu Phong nằm giữa chúng tôi.
_Anh nằm ngoài, em nằm trong, được chứ?
Anh ậm ừ rồi cũng lên luôn giường nằm. Thấy anh đắp chăn lên rồi, tôi mới với tay tắt đèn và kéo chăn lên kín cổ. Quay sang ôm chặt Tiểu Phong, tôi bỗng bắt gặp ánh mắt anh. Ánh nhìn…dịu dàng kinh khủng. Tôi bối rối cúi ngay mặt xuống.
_Vịt con này…
_Dạ?
_……
_Có chuyện gì vậy anh?
Không thấy Đình Phong nói gì, tôi mới lại ngước lên nhìn anh. Vẫn là đôi mắt đấy, nhưng sao, chứa bao nhiêu muộn phiền. Tôi giật mình khi thấy anh đưa tay lên xoa má tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
_Chúc em ngủ ngon.
_A, anh…anh cũng vậy ạ.
Tôi nói rồi Đình Phong cũng rút tay lại và nằm yên. Tôi không biết anh có còn nhìn tôi nữa không vì tôi đã nhắm mắt lại rồi. Cả người lọt thỏm trong chiếc chăn bông, trái tim tôi cứ đập nhanh liên hồi. Sao tôi lại bối rối đến thế này chứ, ánh mắt vừa nãy của anh, cử chỉ vừa nãy của anh, không hiểu sao đã làm trái tim tôi rung lên mãnh liệt. Tôi run run ôm chặt lấy Tiểu Phong rồi cố ép mình vào trong giấc ngủ. Nhưng sao không thể nào đẩy được hình ảnh Đình Phong ra khỏi đầu.
HAO DU’ S POV
2 a.m
Tôi là Hạo Du, tôi đang vô cùng bận rộn với đống bài tập cuối học kì này nên chưa thể ngủ được. Thêm vào đó là công việc của Đoàn trường khiến tôi thấy rất mệt mỏi. Ấy vậy mà tôi vẫn không khỏi nghĩ về cô ta. Tôi vị làm sao vậy chứ, sao người tôi nghĩ đến lại không phải Tiểu Giang mà lại là cô ta? Trước kia tôi đâu có bất kì cảm xúc gì với cô ta đâu, vậy mà bây giờ… Tôi khó chịu khi thấy cô ta làm cơm cho ai đó (chắc là Đình Phong); tức giận khi cô ta đưa tên đó về nhà; tôi thấy buồn khi cô ta chăm sóc cho tên kia; thấy thương và lo lắng vô cùng khi cô ta bị ngã; rồi lại thấy chán ghét bản thân khi để tên đó bế cô ta vào phòng. Trời ơi, tôi bị làm sao vậy chứ, những cảm xúc “vớ vẩn” này là sao? Không phải là tôi có tình cảm gì với cô ta đấy chứ??? Chắc không phải đâu, chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều thôi. Haiz, chắc vậy rồi, thư giãn tí nào, làm sao tôi lại có thể có tình cảm với cô ta được chứ, không thể nào!






6.10 a.m
Đường phố sáng sớm đã bị làm náo loạn vì tiếng hét của…tôi.
_A…a…a…a…, Đình Phong, anh có biết đi xe không thế?
_Hehe, đi thế này mới thích chứ? – Đình Phong lại còn cười vang.
_Hic, đi chậm thôi. Anh muốn đâm chết người đó hả, lượn lách vừa thôi, huhu TT_TT.
_Ôm lấy anh đi vịt con, không em ngã là anh không chịu trách nhiệm đâu.
Đình Phong nói rồi lại cười vang. Anh đi như thể đang bay trên đường vậy. Tôi ngồi sau anh mà sợ muốn chết, đành phải vòng tay ôm chặt lấy anh mà cầu cho quãng đường đến trường ngắn lại.
Tôi đứng trước cửa phòng Hạo Du, vừa gõ cửa vừa gọi. Mãi một lúc sau, anh mới mở cửa, trên vai còn khoác theo cái cặp nữa. Tôi vội hỏi ngay, không hiểu sao đã thấy sợ hãi lạ thường.
_Hạo Du, anh định đi đâu đấy?
_Đến trường.
_Sao…sao lại đến trường giờ này ạ?
Tôi cuống cuồng chạy theo anh, vừa hỏi.
_Tôi ở trường luôn.
_Ơ…sao lại thế anh, sao lại vậy?
Tôi bám lấy tay anh mà hỏi. Không lẽ, anh lại muốn bỏ tôi ở nhà lần nữa sao. Tôi lại níu lấy tay anh lần nữa, nhưng anh đi thẳng về phía cửa mà chẳng nói gì.
_Hạo Du, anh đừng đi mà, anh…
Anh gạt tay tôi ra khiến tôi ngã luôn ra sàn. Đúng lúc đấy, Đình Phong chạy từ trong bếp ra, đỡ tôi dậy, hỏi rối rít:
_Có chuyện gì vậy? Sao thế em?
Tôi gạt tay Đình Phong đang đỡ tôi ra rồi lại giữ lấy Hạo Du, nước mắt lúc này đã chảy dài.
_Hạo Du, anh đừng đi mà.
Lại một lần nữa tôi bị anh đẩy ra, may có Đình Phong.
_Bao giờ tên kia còn ở đây thì đừng mong tôi về. – anh giận dữ.
_Hic, Đình Phong…ở đây…thì sao…chứ ạ. – giọng tôi nghẹn ngào.
_Cô…đồ lăng nhăng…
Anh…Hạo Du vừa nói gì vậy chứ. Tai tôi cứ ù đi không nghe rõ gì nữa cả, hình như là vì tôi không tin vào những gì vừa nghe nữa. Bất chợt lúc đấy, Đình Phong lao đến và đấm Hạo Du một phát rất mạnh khiến anh ngã luôn ra sàn, miệng rớm máu. Tôi cứng đờ người khi nhìn thấy cảnh tượng đó, thế rồi như choàng tỉnh vội chạy đến bên Hạo Du:
_Anh…không sao chứ, anh…huhu TT_TT
Rồi lúc đấy, không nghĩ được gì cả, tôi chạy đến và tát Đình Phong, có lẽ đau lắm vì in luôn cả năm ngón tay lên má anh. Tôi lùi lại, nhìn trân trân vào bàn tay mình. Tôi vừa làm gì thế này, tôi…tôi vừa đánh Đình Phong sao? Tôi đỡ Hạo Du dậy rồi nhìn lên anh, cứ ngỡ là phải nhìn thấy một ánh mắt giận dữ cơ. Nhưng không, anh nhìn tôi, buồn lắm, cảm giác như sắp khóc đến nơi. Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Một lúc sau, anh quay lưng bỏ đi. Tôi nhìn theo anh, thấy buồn vô hạn, muốn đuổi theo nhưng…, với lại miệng Hạo Du vẫn còn chảy máu kia. Tôi vội dìu anh đứng dậy, gạt nước mắt:
_Anh không sao c