XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Tác giả: Ngải Mật Lị

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134730

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/730 lượt.

ộc Tiệp cũng nhanh chóng lấy quần áo trong tủ, vì quá khẩn trương nên chân tay cô luống cuống mãi mà không mặc vào được.
“Để anh giúp em.” Anh dịu dàng giúp cô mặc áo.
Cô bất chấp e lệ, hoảng loạn miễn cưỡng mặc áo thun cùng quần bò.
“Họ Hàn, tao đếm đến ba, mày mau lăn ra đây ngay!” Đồng Uy tức đến xanh cả mặt.
Hai người nhìn cánh cửa rung lên bần bật, á khẩu không sao trả lời được.
“Ba em sẽ giống như đang truy bắt tội phạm, tiến hành phá cửa sao?” Hàn Thận Kì bất đắc dĩ nói.
“Chắc là thế!” Cô chỉ có thể cười khổ, kéo vội khoá quần bò, ngẩng đầu phát hiện nửa người trên của anh vẫn trần trụi, chỉ mặc độc một cái quần bò. “Áo của anh đâu ? ”
“Hình như vứt ở phòng khách…”
Rầm!
Sấm dậy đất bằng, trong phòng trọ nhỏ vang lên một tiếng nổ.
Ván cửa màu trắng đổ rầm xuống.
“Ba …”
“Bác…”
Toàn thân Đồng Uy bốc hoả, sắc mặt xanh mét giống như mới từ địa ngục trở về, lúc này ai nhìn thấy đều sẽ không hoài nghi nếu ông muốn giết người…
“Hay là em nghĩ sẽ quất ngựa truy phong, ăn sạch sành sanh anh rồi chùi mép?”
Ánh ban mai xuyên qua rèm cửa, chiếu vào phòng khách nhỏ được bố trí tao nhã, bên cửa sổ đặt một hàng hoa bách hợp trắng noãn thoảng hương thơm khắp phòng, giống như những buổi sáng yên tĩnh thường ngày, nhưng bầu không khí tĩnh mịch, xơ xác, tiêu điều cứ như ở linh đường đưa tiễn.
Mặt Đồng Uy đen như than, ông ẩn nhẫn ý định giết người, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn tên đã ăn sạch sành sanh con gái của mình.
Nếu người này chưa có việc làm thì không tính, cố tình lại là kẻ làm trong giới giải trí hỗn loạn, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết mặc mỗi cái quần lót đi tới đi lui trên sân khấu.
Vốn nghĩ sẽ hạn chế tự do của hai người bọn họ, ở nhà suy nghĩ sai lầm, không nghĩ tới lại vẽ đường cho hươu chạy.
“Mày chính là người mẫu trên tạp chí?” Đồng Uy vứt quyển tạp chí nam lên bàn trà, trang giấy bị vò nát không thương tiếc, biểu hiện rõ hiện giờ ông đang phẫn nộ đến mức nào.
“Đúng vậy, cháu chính là Hàn Thận Kì.” Hàn Thận Kì mặc lại bộ quần áo hôm qua, anh cúi đầu khiến mái tóc rũ loà xoà trên trán, càng tỏ ra sự hào sảng không kiềm chế được.
Đồng Mộc Tiệp ngồi ngay ngắn ở một bên sofa, cúi đầu, hai tay an phận đặt trên đầu gối, ngay cả ngước mắt nhìn cha cũng không dám.
Cô buồn bực nhíu mày, thật sự không hiểu vì sao chuyện Hàn Thận Kì qua đêm ở nhà mình, ông cũng biết được? Chẳng lẽ là bác quản lý Hách lại mách với ông.
“Làm thế nào mày quen với con gái của tao?” Giọng của Đồng Uy lạnh lẽo không chút độ ấm.
“Ba…” Cô cố lấy dũng khí nhìn cha đang tức giận, chủ động mở miệng nói: “Thận Kì là em trai của đồng nghiệp của con, chúng con quen nhau ở một party.”
“Mày là người mẫu chụp quảng cáo?” Đồng Uy xác nhận lại thân phận cùng công việc của anh.
“Phải, cháu là người mẫu.” Hàn Thận Kì nhìn Đồng Uy, thẳng thắn nói.
Đồng Uy hít sâu một hơi cố gắng kìm nén tức giận, nhưng quay đầu nhìn thấy trên cổ con gái còn lưu lại dấu vết “phạm tội” liền tức giận mắng to.
“Ta cực khổ nuôi dạy con nên người, cho con đi Anh du học, chính là hy vọng con có thể gả cho người tốt, có tương lai hạnh phúc, không nghĩ tới con lại cùng loại đàn ông này ở chung với nhau!”
“Con xin lỗi…” Cô xấu hổ cúi đầu, bất lực cắn môi.
Đối với chuyện tình đêm qua cô còn chưa có thời gian sắp xếp tâm tình đối mặt với Hàn Thận Kì, không nghĩ tới cha lại nhảy vào góp vui trước.
Hàn Thận Kì thấy cô tự trách, cúi đầu, bộ dáng yếu ớt vô tội, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc.
Đối với trò chơi tình dục anh không xa lạ, nhưng giống như học sinh trung học vụng trộm ăn trái cấm bị cha mẹ bắt được như này thì đây là lần đầu tiên.
Anh có thể hiểu tình cảnh hiện tại của cô có bao nhiêu khổ sở, cha là cục trưởng cục cảnh sát, cô lại là giảng viên đại học, có thể biết được từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc thế nào, ngay cả yêu cầu về đạo đức cũng cao hơn người thường.
Là do anh, tên vô lại là anh không nên dụ dỗ một cô gái ngoan như cô chơi trò tình ái, lại không nên để cho mình cô nhận hết trách nhiệm.
Hàn Thận Kì nắm chặt tay cô, mang lại cho cô sự an ổn và ấm áp.
“Bác, cháu sẽ chịu trách nhiệm.” Ánh mắt kiên định của Hàn Thận Kì nhìn Đồng Uy, dù sao anh cũng thích cô, mong muốn chính thức kết giao cùng cô.
“Phụ trách?” Đồng Uy kích động đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Hàn Thận Kì quát: “Mày lấy cái gì phụ trách với con gái tao?”
“Cháu nguyện ý kết hôn với Mộc Tiệp.” Hàn Thận Kì lớn mật mở miệng, tuy rằng thốt ra như vậy có chút xúc động, nhưng cái chính là anh đau xót khi thấy cô buồn bã vì bị cha mình trách cứ.
Mộc Tiệp kinh ngạc nhìn anh, hoài nghi lỗ tai mình đã nghe nhầm, anh lại nói muốn cùng cô kết hôn…
“Mày muốn tao đem con gái gả cho người ngay cả công việc ổn định cũng không có sao?” Đồng Uy tức giận giơ chân đá.
Trước đây, ông chỉ huy cấp dưới đi càn quét đã bắt được một số người là ngôi sao, model đang ở khách sạn chơi ma tuý, làm cho ông cực đoan tin rằng giới điện ảnh là nơi đầy hỗn loạn.
“Ba…” Mộc Tiệp khó xử đứng