
Tác giả: Hạ Huyền Chú
Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015
Lượt xem: 1341088
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1088 lượt.
có thể tự tưởng tượng xem anh có bao nhiêu sức lực cùng điên cuồng a. Tôi bị sự cuồng nhiệt này doạ cho kinh hãi, việc duy nhất có thế làm cũng chỉ có thể là tận lực đuổi theo tốc độ của anh, tin tưởng anh, tuỳ ý anh đem tôi mang tới thiên đường của khoái cảm kỳ diệu nhất.
…
“Phù…”
Anh một tay chống đầu, dùng nụ cười giống như lừa gạt trẻ con nói: “A, xem ra là em đã phát hiện ra cái gì rồi phải không?”
Đúng, tôi đã phát hiện ra, anh mang mắt kính vào cùng với lúc không mang hết sức khác biệt, cực kỳ khác biệt, khổng lồ, kinh khủng, vô cùng vô cùng khác nhau.
Hàn Lỗi cười, nụ cười kia đến là rực rỡ, trong mắt cũng xuất hiện thần sắc đầy khen ngợi đối với tôi.
Anh cắn nhẹ ngón tay tôi, cười nói: “Ha ha, không sai, chính là như em nghĩ, như vậy, em đã nghe qua ‘Mắt kính của quỷ’ bao giờ chưa?”
“Mắt kính của quỷ” tôi cũng đã từng nghe nói qua, thậm chí xem, đáng tiếc đó lại là thứ không thể chơi đùa, đại loại mà nói thì đó chính là một chiếc mắt kính dẫn đến thảm án “công thụ”.
Nghe nói một người đàn ông buôn bán thất bại vô tình gặp gỡ một người đàn ông thần bí khác, đạt được một bộ mắt kính thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng sau khi anh đeo chúng lên thì kỳ tích xảy ra, chẳng những việc làm ăn trở nên thuận buồm xuôi gió, ngay cả khí chất tiểu thụ cũng thoáng cái chuyển thành đế vương công…
Được rồi, những gì tôi vừa kể thật ra là ở trong một bộ manga, một trò chơi đam mỹ*mà thôi.
(*đam mỹ: thể loại tiểu thuyết Trung Quốc nói về tình yêu giữa nam với nam, nàng nào là hủ nữ sẽ hiểu, ta không có cái thú mê BL nên chỉ hiểu sơ sơ qua đọc các thể loại nói về gay với hủ nữ thôi~~Tìm đọc “Hủ nữ Gaga” là một ý tưởng không tồi. Đảm bảo các nàng cười đến rụng răng luôn >_<. Công thụ cũng là các từ được dùng trong đam mỹ, chỉ hai người nam x nam í…)
Dĩ nhiên, thông minh như tôi biết chắc rằng trọng điểm không nằm ở chỗ nội dung vở kịch “Mắt kính của quỷ” hay chuyện công thụ, vấn đề ở chỗ mắt kính, đúng, chính là mắt kính có vấn đề. (???_ _!)
Chẳng lẽ…
Hàn Lỗi thấy vẻ mặt tôi sáng sủa hẳn lên, cả người dựa vào thành giường, bộ dạng thoải mái nhàn nhã, dễ dàng giải thích. “Em cũng hoài nghi mắt kính có vấn đề đúng không? Haha, làm thế nào giải thích bây giờ nhỉ, dĩ nhiên, thật ra mắt kính đúng là có vấn đề, nhưng có chút khác nhau, ví như, chỉ khi đeo kính lên thì anh mới có thể trở nên vô hại cùng bình tĩnh…”
Được rồi, tôi có thể giải thích ngắn gọn lại là: Hàn Lỗi là một người đàn ông có đồng thời hai tính cách, trong đó một mặt nhiệt tình, điên cuồng, sinh động, mặt khác thì bình tĩnh, tỉnh táo, mà khi anh ý thức được mặt “nghiêm trọng” của vấn đề này thì một lần tình cờ, nghe nói là hồi tiểu học, anh phát hiện khi mình đeo kính lên thì có thể giống như kỳ tích nén lại xao động trong cơ thể, hơn nữa có thể đối nhân xử thế tương đối hoà ái, vì thế anh mới giữ nguyên bộ dáng độc thân, cự tuyệt quan hệ nam nữ cho đến bây giờ, đến tận lúc bị người nhà hoài nghi là đồng tính luyến ái, anh mới quyết định phóng túng bản thân một lần, rửa sạch “tội danh” kia, sau đó, anh gặp được tôi…
Tôi trợn mắt há hốc mồm tiêu hoá lời giải thích của Hàn Lỗi, rốt cục nhịn không được vươn tay sờ lên trán anh, xác định xem nó có nóng rần lên hay không.
“Anh xác định là không phải xem manga cùng chơi trò chơi đam mỹ nhiều quá sao?”
Haizzz, tôi thừa nhận là tôi không tin, dù sao điều này cũng thật sự làm người ta cực kì khó tưởng tượng nha.
“Ai dà, xem ra là em không tin anh rồi.” Hàn Lỗi dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói. “Bất quá anh hiểu, thời gian sẽ khiến em từ từ tin tưởng, cho nên, đừng lo lắng, cứ từ từ tiếp nhận mọi thứ thôi!”
Tôi nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nhanh chóng bò qua người anh, vươn tay bắt lất mắt kính đặt trên tủ đầu giường sau đó đeo lên trên mặt anh.
Quả nhiên, tròng mắt vốn sáng ngời vừa tà mị vừa nóng bỏng dần dần trầm xuống, cả người cũng tràn ngập khí thế điềm tĩnh cùng bình ổn.
Chẳng lẽ, đó là sự thật?
Đột nhiên, Hàn Lỗi cúi đầu khẽ nở nụ cười, cuối cùng còn không nhịn được cất tiếng cười to.
Tôi nhìn Hàn Lỗi giống như là bị cởi bỏ ốc vít kiềm chế mà cười không ngừng, cảm thấy hết sức kỳ quái, cũng không khỏi cảm thấy một tia bất an
(Momo: Uổng cho chị tự nhận mình xem manga còn nhiều hơn anh Lỗi _ _”. Chị sắp bị sói ăn thịt đến nơi rồi, đã làm khai vị với món chính, đến giờ ăn tráng miệng, cũng chẳng chạy kịp nữa rồi.~~~)
Tiếng cười kéo dài một lúc, Hàn Lỗi mới từ từ ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sau chiếc kính đột nhiên sáng lên, thậm chí mang theo một tia đùa giỡn, anh lấy kính xuống, đem nó thả vào tủ đầu giường một lần nữa, sau đó vân vê mái tóc tôi, đem nó thưởng thức ở trong tay, vẻ mặt tà ác cười nói: “Ai da ai da, quên mất nói cho em biết, đối với người bị anh nhắm trúng, mắt kính này sẽ không có tác dụng gì hết, nói cho đơn giản dễ hiểu chính là, ở trước mặt của em, cho dù có đeo kính lên, anh vẫn chỉ là anh, duy nhất, thật sự, đích xác chính là anh mà thôi!” (tức là kẻ thú tính thích nhấm nháp vợ _ _!)
Tôi bị biến cố trước mắt doạ