The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cưới Sau Một Đêm

Cưới Sau Một Đêm

Tác giả: Hạ Huyền Chú

Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015

Lượt xem: 1341111

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1111 lượt.

tùy ý đem cột mái tóc dài sau gáy lại thành một túm, đem túi vứt cho cô gái nhỏ phía sau, quay đầu hài lòng nhìn ánh mắt sùng bái cùng ngưỡng mộ của cô ấy rồi nở một nụ cười hết sức anh tuấn: “Em gái, chị đây là vì cô mà đánh nhau, nếu chị có thể an toàn mang cô ra khỏi nơi này, đáp ứng chị một yêu cầu, được không? Nhưng mà bây giờ, có thể cho chị biết tên của em được không?”






Nhìn vẻ mặt tự tin còn có chút hưng phấn của tôi, cô ấy ngơ ngác gật đầu nói: “Tốt, em đáp ứng, tên em là Lưu Tĩnh.”
“Rất tốt, vậy bây giờ hãy bảo vệ tốt túi của chị rồi lùi về bên tường chờ một lát, chị đây rất nhanh sẽ đem em ra khỏi chỗ này.” Dứt lời, tôi cho cô ấy một nụ cười an tâm xong liền xoay người đối phó với tên hài cốt được cử ra ứng chiến.
Nói thật, nhìn thân thể gầy yếu của cậu trai hài cốt này, tôi thật là có chút không hạ thủ nổi nha, nhưng mà khi thấy hắn ta không chút do dự vung một quyền hướng tới mình, lòng thương hại của tôi lập tức biến mất không còn tăm hơi, mặt trầm xuống, nhanh chóng né tránh rồi tặng cho hắn một quyền ngay trên bụng. Hắn kêu lên đau đớn rồi lăn đến cạnh góc tường “tĩnh dưỡng” một mình.
Còn lại ba tên tựa hồ hoàn toàn không hề nghĩ tới tôi có thể lợi hại được như vậy, không dám tin ngó chằm chằm tôi.
Rất nhanh, tên tóc dài phái ra kẻ cơ bắp hơn nữa, tôi thấy cậu trai cao chưa qua đến bả vai mình vung ra mấy nắm đấm liền cẩn thận né tránh, cúi người xuống, đá chân lên không chút chậm chạp quật ngã hắn ngay lập tức, đá về góc tường tiếp tục “nghỉ ngơi”.
Tôi cúi người ngồi xuống ôm lấy cổ chân phải bị cây gậy tàn bạo đập vào, thật con mẹ nó đau a, đoán chừng gãy xương rồi cũng nên.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu tóc dài kia cầm trên tay một câu gậy gỗ không biết lấy từ đâu, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí đứng trước mặt tôi, nở nụ cười hết sức vô sỉ.
Tiếp theo, hai mắt anh lóe lên, giơ cao cây gậy muốn vung tới đầu tôi.
Mẹ kiếp, quả này mà bị anh đánh thật vào đầu thì khéo tôi xuyên không mất?!
Cho nên tôi hồi quang phản chiếu*, giơ lên bàn tay vốn đang ôm cổ chân phải rồi giữ chặt lấy cây gậy ở trên đỉnh đầu mình, hai người giằng co bất động.
(*hồi quang phản chiếu: khụ, cái này ai không hiểu để ta giải thích. Chữ “hồi” là quay lại, “quang” là ánh sáng, “phản” là trở lại, chiếu là soi sáng. “Hồi quang phản chiếu” tức là quay ánh sáng trở lại, soi rọi chính mình. Người ta thường nói khi một người sắp chết thường sẽ có hồi quang phản chiếu, tức là đột nhiên cảm thấy mình khỏe hơn, tràn trề năng lượng, khí lực, ăn nhiều hơn, làm khỏe hơn, rồi mới ra đi. Ý chị Hạ Anh là trước lúc chết lấy chút hơi tàn đánh lại kẻ địch ấy mà='>'>)
Cổ chân của tôi truyền tới từng cơn đau nhói, mồ hôi lạnh từ trên trán từng giọt chảy xuống, tôi biết tình huống bây giờ đối với mình hết sức bất lợi, đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Hình như tôi vừa nhìn thấy một cái đầu trọc sáng lên loang loáng, nếu như bây giờ có thể gặp được cậu đầu trọc cùng cậu bờm sư tử thì hay biết mấy.






Đúng lúc tôi đang không ngừng cầu nguyện thì quả nhiên nhìn thấy một cái đầu bóng loáng thật.
“Chị hai?! Nghĩa nữ của thủ lĩnh Nhật Bản Sơn Khấu?” Một thanh âm có chút nghi hoặc vang lên phía sau lưng cậu tóc dài, hắn sợ hãi xoay người nhìn lại.
“A! Tiểu Quang! Tiểu Ải!*” Tôi hưng phấn kêu lớn lên, thật sự đúng là cậu đầu trọc cùng bờm sư tử rồi! Mà người vừa gọi tôi chị hai chính là cậu đầu trọc đó.
(*Tiểu Quang, Tiểu Ải: chỗ này chị Anh chơi chữ, Tiểu Quang ám chỉ cái đầu trọc bóng loáng phản ánh sáng ấy, còn tiểu ải tức là chỉ cậu đầu bù xù)
Nhìn xem nhìn xem, đây chính là cái mà người ta gọi là duyên phận đó nha!
Nhà cậu đầu trọc cách nhà chúng tôi rất gần nha, chỉ cách một con đường mà thôi, khó trách chúng tôi có thể ngồi trên cùng một chuyến xe buýt.
Chờ đầu trọc mở cửa nhà ra xong, tôi cảm thấy vô cùng thần kì khi có thể thấy được…đồng chí Tần Hạo!
Đầu trọc nhàn nhạt chỉ vào Tần Hạo giới thiệu cho chúng tôi biết: “Đây là anh trai tôi.”
(Momo: OMG, ta cũng ko tin được, Tần Hạo là anh của cậu đầu trọc, o.0)
Trời đất ạ! Đầu trọc hóa ra là em trai của Tần Hạo! Em trai của Tần Hạo hóa ra là cậu đầu trọc! Khó trách tôi cứ thấy đầu trọc có điểm quen quen, thì ra là giống Tần Hạo a.
Tần Hạo nhìn thấy bộ dạng chật vật của tôi cũng sợ hết hồn nhưng vẫn nhanh chóng đỡ tôi đến ghế salon, bảo em trai mình xức thuốc cho tôi một cách hết sức chuyên nghiệp.
“Tiểu Quang…” Tôi nhướng mày gọi cậu ta, lực đạo của tên này rất mạnh nha.
Đầu trọc kéo khóe miệng, tăng thêm lực, nói: “Tôi tên là Tần Dương, không phải là Tiểu Quang, còn nữa, hắn cũng không phải Tiểu Ải, hắn là Cao Phàm Vũ.”
Cao Phàm Vũ đầu xù nhìn tôi cười thân thiện một tiếng, tôi cũng gật đầu cười đáp lại.
Xử lý tốt vấn đề của tôi xong, năm người cùng ngồi trên ghế sa lon, bốn người chờ Lưu Tĩnh hồi hồn.
Uống xong chén nước thứ năm Tần Hạo đưa qua, Lưu Tĩnh rốt cục cũng trở về mặt