
Tác giả: Hạ Huyền Chú
Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015
Lượt xem: 1341115
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1115 lượt.
ện cạy mở khóa phòng anh vân vân vân vân, tất cả đều nói hết với đàn chị kính mến.
“Ha ha ha ha! Hóa ra là em dùng chiêu bẻ khóa của chị lẻn vào phòng anh ta tìm sách A! Em gái ơi là em gái, làm khá lắm!” Đàn chị cười lớn “Khen ngợi” tôi. “Nhưng mà, em cũng thật lớn mật nha, dám đến quầy rượu tìm đàn ông!”
“Phải cần chứ…” Tôi vẻ mặt thối hoắc nói: “Phụ nữ đôi khi chính là cần điên cuồng một phen như vậy”
“Chị có chút hâm mộ em rồi!” Đàn chị đột nhiên có chút cảm tính nói.
“Bên cạnh chị cũng có một người đàn ông mà!”
(*nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu, một câu nói trúng trọng tâm của chuyện.)
Cái vấn đề này đem Hàn Vũ kéo lại hiện thực tàn khốc, vẻ mặt anh ta khóc lóc cùng phiền não nói: “Đúng vậy, tôi làm như thế nào để khiến cô ấy cảm động bây giờ?”
“Nếu không thì tặng quà, phụ nữ các em thích nhất cái gì nhỉ, hoa sao?” Hàn Vũ hỏi.
“Người khác thì em không biết, dù sao em không hề thích mấy thứ ấy, so sánh với hoa và mấy món đồ không thực dụng khác, em thà rằng người ta trực tiếp đưa mình phong bì đựng tiền còn hơn.” Tôi ăn ngay nói thật.
“Thì ra là vậy à?” Hàn Lỗi bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt thành thật nói với tôi, “Vậy sao này em nhớ nhắc anh, muốn tặng quà cho em thì nên trực tiếp đưa phong tiền.”
Hàn Vũ méo miệng nhướn mày kháng nghị: “Các người thật tình bắt lính theo danh sách sao?”
“Một khóc hai nháo ba thắt cổ đi!” Hàn Lỗi lành lạnh đưa ra một chủ ý thiu thối.
“…”
“Nếu không…Chúng ta thử dùng khổ nhục kế một chút?” Tôi có vẻ cũng đã nghĩ ra một chủ ý thiu thối không kém rồi.
Hai mắt Hàn Vũ sáng ngời, gật đầu tỏ vẻ cho tôi tiếp tục nói.
“Ừm, gần đây không phải trời rất lạnh sao? Anh chỉ cần suốt đêm chắn giữ dưới lầu của ký túc xá, cứ như vậy, chị ấy hẳn là sẽ bị thành ý của anh làm cho cảm động a…” Tôi càng nói càng nhỏ giọng.
Thật ra thì tôi chỉ là nói đùa, bởi vì ngay cả tôi cũng sẽ không cảm thấy cảm động nữa là, chỉ cảm thấy kẻ đó rất ngu, rất là ngu ngốc.
Nhưng vấn đề chính là có loại người ngu ngốc như thế tồn tại.
Chỉ thấy cái kẻ ngu ngốc kia vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cũng kiên định gật đầu tỏ vẻ đồng ý xài chiêu này.
Tiễn đưa kẻ phiền phức Hàn Vũ đi, Hàn Lỗi không xác định hỏi: “Em chắc chắn rằng mình không có giúp đàn chị đùa bỡn anh ta đấy chứ?”
“Không chắc chắn…”
“…”
Hai ngày sau, từ nhà lớn của Hàn gia truyền đến tin tức Hàn Vũ bởi vì chịu gió rét mà cảm mạo nặng.
=.=|||
HAI NGÀY MỘT ĐÊM.
Hàn Lỗi cười nhẹ: Không gian trong xe quả nhiên là một nơi tốt, vừa mất hồn vừa tiện làm chuyện yêu đương a.
(chú thích: những chuyện liên quan trở xuống đều là những địa điểm du lịch tưởng tượng, do đó không được thực tế lắm, xin mọi người tự giác không nhìn, coi như đang xem một bộ manga khoa trương là được rồi… Orz)
Đảo mắt đã sắp đến Natividade, mặc dù các thành viên trong Hàn gia cũng không phải quá mê tín, nhưng mà cảm thấy đây là một cơ hội thật tốt để đi ra ngoài đùa giỡn, cho nên không thể bỏ qua dịp lễ này.
Vì thế, Hàn lão phu nhân ra một đạo thánh chỉ, điểm danh muốn Hàn lão gia xử lí việc lên hành trình và phí tổn cho một chuyến du lịch của cả nhà.
Đại đương gia đã mở miệng, Nhị đương gia còn có quyền lợi kháng nghị sao?
Thật ra thì trong lòng mọi người đều biết rõ, chúng tôi đều đang chờ Hàn Vũ, cũng hy vọng anh ta có thể ở thời khắc cuối cùng thành công dụ dỗ được chị ấy, sau đó gia nhập với mọi người.
Nhưng mà rất đáng tiếc, đã qua thời gian hẹn trước một phút đồng hồ mà vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Hàn Vũ như cũ.
Mọi người rất ăn ý vì Hàn Vũ mà tiếc hận, lắc đầu than thở, sau đó, Hàn lão phu nhân ra lệnh một tiếng, ai nấy tự động lập tức ngồi vào trong xe của mình, chuẩn bị tùy thời sẽ khởi hành.
Hai bậc tiền bối của Hàn gia vì đã lớn tuổi nên ngồi trên xe nhỏ của cha mẹ chồng tôi, Hàn Tuệ và anh chàng giảng viên của mình thì không có phương tiện giao thông nào nên cũng ngồi trên xe của Hàn Mẫn và Quan Dịch, còn dư lại chính là xe của Hàn Ti chở vợ của anh ta và Hàn Lỗi chở tôi.
Ngồi vào trong xe, tôi không nhịn được hỏi: “Tại sao không phải là cái xe kia?”
Đúng vậy, đây không phải là cái xe mà Hàn Lỗi vẫn hay dùng để đi làm mà là một chiếc tôi chưa từng nhìn thấy, ừm, không gian tương đối xa xỉ rộng rãi, cũng bởi vì chưa quen ngồi nên tôi chỉ có thể nhận xét là một chiếc xe hơi có không gian lớn, ngoại hình đẹp mà thôi. Cũng chính vì vậy mà tôi mới biết được, thì ra anh chàng của tôi có rất nhiều tiền nha.
Hàn Lỗi đối với vấn đề của tôi cười tà một tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng tà ác nói: “Như vậy mới có thể dễ dàng vui vẻ chứ!”
Vui, vẻ? Sao tôi lại cảm thấy chỉ có kinh chứ không có vui nhỉ hơn nữa dưới ánh nhìn soi mói của anh, sau lưng tôi đột nhiên run lên ớn lạnh nữa!
Sau đó, bốn chiếc xe tư nhân lên đường, chạy thẳng tới ngoại ô.
Hàn lão gia tử nói, nơi nghỉ phép của chúng tôi là một nơi so với ngoại ô còn ngoại hơn, từ nội thành tới đó mất hai tiếng đồng hồ đi xe, khoảng cách này đối vớ