
Tác giả: Vô Ngã
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341408
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1408 lượt.
không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ độc ác bay thẳng đánh tay phải của hắn làm cho bị thương, người nọ nhất thời liền đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Tăng Tĩnh Ngữ muốn mặc quần áo, dù sao một hồi cảnh sát tới bộ dạng của mình như vậy cũng không tốt, nhưng bây giờ lại không thể phân tâm, trong lòng hết sức rối rắm, liền hung hăng đá Lý Phát trên đất nói: "Ngươi, cầm điện thoại ra ngoài, ấn số 138. . . . . . . . . . . . ., sau đó khai báo mọi chuyện."
Ngay từ lúc máy báo động vang Thiệu Tuấn cũng biết Tăng Tĩnh Ngữ đã xảy ra chuyện, hơn nữa đã thông qua máy định vị trên cổ Tăng Tĩnh Ngữ tìm phương hướng, lúc này cũng đang trên đường tới, vừa nghe thấy điện thoại vang lên, xem chừng có thể là nghi phạm gọi đến, lập tức ý bảo nhân viên cảnh vụ bắt tần số của điện thoại, sau đó mới mở máy lên nghe.
"A lô, Thiệu Tuấn." Nghe được giọng nói trong trẻo Tăng Tĩnh Ngữ bên kia truyền đến, trong lòng Thiệu Tuấn thở phào một hơi.
"Em có sao không, anh sắp tới nơi rồi."
"Em không sao, chỉ là. . . . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ biết điện thoại nhất định có người nghe lén , cho nên có chút ngượng ngùng nói mình không có mặc y phục, chỉ nói: "Chỉ là em đang ở trong nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô phía tây, chính là vị trí mà các anh bắt được, chỉ là đến lúc đó anh một mình vào đây trước."
Thiệu Tuấn vừa nghe, trong lòng chợt căng lên: "Emlàm sao vậy." Đồng thời, người ngồi ở bên cạnh Thiệu Tuấn âm thầm trao đổi ánh mắt một chút, Thiệu Tuấn là bạn trai Tăng Tĩnh Ngữ, chỉ có thể một mình anh đi vào nhất định là đã xảy ra chuyện.
Tăng Tĩnh Ngữ không nói nhiều, chỉ nói em không sao, các anh mau lại đây.
Thiệu Tuấn nói, vậy em chớ cúp máy, cho đến khi anh đến mới thôi, Tăng Tĩnh Ngữ nói xong.
Sau đó liền lâm vào trạng thái chờ đợi, bởi vì tính cảnh giác của Tăng Tĩnh Ngữ khá cao, trong lúc đó hai người kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mười mấy phút sau, điện thoại di động đột nhiên phát ra tin tức nhắc nhở, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức nghĩ tới chắc là Trương Minh bên kia nhắn tin tới rồi. Vì vậy đối với Thiệu Tuấn nói: "Điện thoại di động của bọn hắn có tin nhắn, em xem trước vậy, đoán chừng là có tin tức trọng đại, các anh còn bao lâu nữa mới đến."
Lúc đó Thiệu Tuấn đã thấy cửa chính của nhà kho bỏ hoang, nghĩ thầm mình đã đến cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, liền đồng ý cô cúp điện thoại.
"Ngươi, đem tin nhắn mở ra." Tăng Tĩnh Ngữ vừa đá Lý Phát trên đất một cước, vừa ra lệnh.
Lý Phát đầu tiên là cúp điện thoại, điện thoại di động biến thành trống không, phía trên biểu hiện tra xét, xác định chắc chắn, Trương Minh vẫn luôn dùng hình thức nhắn tin để giữ liên lạc, xem xong lập tức xóa đi, tuyệt đối không lưu lại dấu vết, trong lòng Lý Phát nắm chắc, không dễ dàng mở ra, chỉ ngẩng đầu nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, lại nghiêng đầu nhìn sang đồng bọn đang quỳ bên cạnh, sử dụng ánh mắt ý bảo hắn mở không ra.
Tăng Tĩnh Ngữ lập tức cho rằng đây là tin nhắn có chứa nôi dung tin tức quan trọng, nếu không bọn họ sẽ không lộ ra bộ dáng này, lập tức liền có vẻ kích động, tay còn lại lập tức đoạt lấy di động, nhưng không ngờ tên đồng bọn kia thừa dịp Tăng Tĩnh Ngữ phân tâm đánh lén cô, cô theo bản năng nổ súng, nhưng lại nổ vô ích, ngay sau đó cả người ngã nhào trên đất.
Lúc này Thiệu Tuấn đã đến cửa, bởi vì lúc trước Tăng Tĩnh Ngữ phân phó, cho nên những người khác ở lại bên ngoài, chỉ có một mình Thiệu Tuấn đi vào, vừa tới cửa, anh đã nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ nằm trên xuống đất, ba chân bốn cẳng xông lên phía trước, rút súng bắn thẳng đến đụng tên đồng bọn đang đi về phía Tăng Tĩnh Ngữ, đem người nọ hạ gục tại chỗ.
Tuy nhiên anh lại khong chú ý Lý Phát đã cầm điện thoại di động, lúc này hắn đã thủ tiêu tin tức thành công, hơn nữa thuận lợi cướp súng trong tay Tăng Tĩnh Ngữ, hắn lập tức chỉa súng vào tim Tăng Tĩnh Ngữ, Thiệu Tuấn theo bản năng kéo Tăng Tĩnh Ngữ về phía mình, nhưng bản thân không may mắn trúng một phát đạn, Lý Phát biết cho dù chạy ra bên ngoài thì cũng đã bị bao vây, sẽ bị cáp chế. Cho nên không tiếp tục nổ súng nữa, hắn lệnh bọn họ không được nhúc nhích.
Tăng Tĩnh Ngữ hướng ra bên ngoài hô to, lập tức gọi xe cứu thương, nếu không liền đem người kia đánh chết.
Hai người vẫn ôm nhau nằm trên mặt đất, Thiệu Tuấn đem Tăng Tĩnh Ngữ đè ở phía dưới thật tốt, không muốn bộ dáng bây giờ của cô để cho người khác nhìn thấy. Lý Phát cho là mình đã bắn trúng Thiệu Tuấn, nhưng trên lưng anh nửa một chút vết máu cũng không có, xem chừng là đã mặc áo chống đạn, lập tức lại vung cái ghế sắt lên, muốn đập đầu Thiệu Tuấn.
"A! ! !" Tăng Tĩnh Ngữ chỉ có thể giương mắt nhìn Lý Phát lấy ghế sắt đập đầu Thiệu Tuấn, khàn giọng kiệt lực kêu một câu. Cùng lúc đó, súng bắn tỉa ở phía ngoài vừa đúng chuẩn bị xong, trực tiếp nhắm ngay đầu Lý Phát, đánh gục tại chỗ, trong kho hàng quanh quẩn tiếng kêu rên của Tăng Tĩnh Ngữ.
Sau đó, cảnh sát tìm được điện thoại di động, tìm chuyên gia đặc biệt về tin tức khôi phục tin nhắn trong đó, hơn nữa đêm đó thành công đem đoàn người Trương Minh bắt được.
Mà Thiệu Tu