Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Tác giả: Vô Ngã

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341367

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1367 lượt.

mình bán ra ngoài để đẩy nhanh tiêu thụ à. . . . . . . . . . . . Còn kết hôn, như vậy mà muốn gả cho Thiệu Tuấn, mắt lớn, mũi tẹt, miệng hà mã, lớn lên xấu không phải lỗi của cô, ra ngoài dọa người là sai lầm của cô rồi. Phi, ta phi, người này cũng quá kém cỏi."
Thật ra thì con gái người ta dáng dấp mặc dù không đẹp mắt, nhưng không đến nỗi không có thuốc nào cứu được, đại chúng hóa mà thôi, không xinh đẹp cũng không xấu xí.
Nhưng trong mắt Tăng Tĩnh Ngữ, nhìn thế nào không vừa mắt.
Cô ăn bữa cơm này hỏa khí mười phần, nhạt như nước ốc. Chỉ là cuối cùng cô khó khăn lắm mới nhịn xuống được. Cũng không chủ động đi tìm Thiệu Tuấn, yên lặng ra khỏi khách sạn, sau đó ngồi xe trở về trường học.
2
Tháng sáu thời tiết rất nóng, luôn làm cho tâm tình người ta dễ dàng bực tức. Tăng Tĩnh Ngữ trong lòng vốn cũng uốn éo, nay lại nóng lên, nóng càng thêm nóng, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.
Trường học có quy định, mười giờ phải ngủ, lúc này đã mười giờ rưỡi, trong ký túc xá ba người kia đã vào mộng đẹp rồi, trong lòng cô lại có chuyện, làm thế nào cũng không ngủ được , dứt khoát ngồi dậy, ảo não bò xuống giường, giơ lên điện thoại di động, mượn ánh sáng điện thoại di động lục lọi trên bàn hồi lâu, rốt cuộc tìm được cái hộp vị chanh không khí trong lành, lén lén lút lút chạy vào nhà vệ sinh.
Cửa sổ nhà vệ sinh bị cô mở rộng toàn bộ, lại mấy lần nhấn vòi nước giội nước, từ từ gió nhẹ thổi tới, bên trong trên căn bản đã không có mùi là lạ. Vị chanh mát mẻ nhàn nhạt tản ra.
Tăng Tĩnh Ngữ dựa vào cửa sổ góc tường, từ góc độ này nhìn sang, còn mơ hồ có thể nhìn thấy trăng sáng mông lung, xuyên qua tầng tầng mây đen, từ từ lộ ra, rồi sau đó, càng phát ra rõ ràng.
Điện thoại lúc ấy vô tình bấm gọi, nhưng hồn cô còn chưa quay về, cho đến khi truyền đến âm thanh lành lạnh của Thiệu Tuấn, cô mới biết mình làm cái gì.
"Này" âm thanh truyền đến đã lâu, trầm thấp nhưng cứng rắn, sợ Tăng Tĩnh Ngữ giật mình mà té, "Cũng mười giờ rưỡi rồi, sao cô còn chưa ngủ?" Thiệu Tuấn cũng tốt nghiệp đại học X, đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở trường học rất rõ ràng.
Tăng Tĩnh Ngữ nắm chặt di động trong tay, không nhịn được le lưỡi liếm liếm môi khô khốc, chính là không nói lời nào, mà trên thực tế, cô cũng không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất phiền não, đặc biệt là nghe được cô gái kia nói gì kết hôn ..., cô lại càng phiền não.
"Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, lại không nói lời nào, đại tiểu thư, người nào lại chọc giận cô mất hứng." Trong hai năm qua Tăng Tĩnh Ngữ điện thoại cho anh rất nhiều, tình huống mỗi lần không có gì khác ngoài ba chuyện sau: thứ nhất, điện thoại nói thẳng, nói người nào đó đắc tội cô, làm cô cực kỳ tức giận. Thứ hai, đối với chế độ biến thái của trường học tàn ác phê phán, tước đoạt tự do của cô, hủy diệt cuộc sống đại học đẹp đẽ mà cô hướng tới, còn có bóp chết cơ hội cô nói yêu thương... Vân vân, thứ ba, thuận tiện hỏi anh một cái, cuộc sống lúc này thế nào, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không, có làm nhiệm vụ nguy hiểm không, v.v....
Thiệu Tuấn không nói nhiều, nhưng có kiên nhẫn, cho dù Tăng Tĩnh Ngữ nói những chuyện loạn thất bát tháo, anh cũng có rất kiên nhẫn ngồi nghe, thỉnh thoảng phát biểu một đôi lời, mặc dù đại đa số bị bác bỏ một cách vô tình, anh cũng không nổi giận, dù thế nào đi nữa anh cảm như vậy cũng tốt, cô đồng ý là chuyện của cô, về điểm này, Tăng Tĩnh Ngữ còn chế nhạo anh nhiều lần, nói anh không hiểu được cái gì là thương hương tiếc ngọc, chứ đừng nói theo đuổi con gái, tương lai khẳng định không tìm được lão bà. Chỉ có cô là người tốt bụng lòng đầy từ bi, cứu khổ cứu nạn, thỉnh thoảng điện thoại cho anh, an ủi tâm hồn cô đơn của anh.
Anh cũng không giận, chỉ là lẳng lặng nghe cô oán trách, sau đó chờ bên kia an tĩnh, hời hợt tới một câu"Nói xong rồi sao, không có việc gì tôi cúp máy."
Tăng Tĩnh Ngữ có chút giận, hận không thể lập tức tát chết anh. Chỉ là thật đáng tiếc, khoảng cách quá xa, mà tay của cô quá ngắn, cho nên ý định này chỉ có thể làm trong mộng thôi.
"Ai biết anh nhận nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp hoàn hồn nữa đấy." Bình thường cô gọi cho Thiệu Tuấn là gọi vào quân trại nơi anh ở, mười lần có chín lần tìm không được người, có đôi khi là đi huấn luyện, có lúc làm nhiệm vụ. Dần dần cô ít gọi điện thoại hơn, bên trong quân trại tín hiệu không tốt, hơn nữa bộ đội bọn họ chưa bao giờ mang di động trên người, điện thoại di động với bọn họ mà nó, chỉ là trang sức mà thôi.
Nếu không phải hôm nay vô tình gặp được ở khách sạn, cô cũng sẽ không gọi cuộc diện thoại này, hơn nữa còn gọi vào di động của anh.
Thiệu Tuấn hơi nhíu mi tâm, anh thật không hiểu Tăng Tĩnh Ngữ suy nghĩ kiểu gì, chủ động gọi điện thoại cho người khác, chính mình lại im lặng không nói. Không nhận ra có người trả lời điện thoại sao? Mặt tuấn lãng hiện lên một tia bất đắc dĩ, "Ngày mai còn phải đi học, ngủ sớm một chút đi."
Tăng Tĩnh Ngữ rùng mình, nhớ tới lời mình muốn nói, cố làm nhẹ nhõm mà oán trách: "Tôi nói tôi không c


The Soda Pop