XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Tác giả: Trần Tiểu Na

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341891

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1891 lượt.

Tôi Là Vương Hi Phượng?không, Tôi Mắc Chứng Tinh Thần Phân Liệt Rồi!
Mặc dù là tháng bảy, nhưng đối với một người ngâm trong nước cả ngày thì vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Ngẩng đầu lên, mái tóc ướt đẫm che mặt, khóe miệng Y Hi Nhi không nhịn được run run mấy cái.
"Ha ha ha. . . . Lão nương còn sống!" Không nhịn được ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, Y Hi Nhi quả thật mừng như điên.
Ai có thể kiêu ngạo hơn cô? Từ trên cầu cao nhảy xuống biển phiêu lưu một ngày còn chưa chết? Đáp án dĩ nhiên là không có! Y Hi Nhi cô chính là người đầu tiên từ xưa đến nay, xem ra, số mạng của cô quả thật không tệ, khi nào cô rãnh rỗi phải đi thắp hương bái phật mới được, nhìn trên người, một vết thương nhỏ cũng không có, Y Hi Nhi cảm thấy ông trời thật sự rất tốt với cô!
Là một công dân tốt, là một cảnh sát có ba điều tốt phục vụ cho dân, vì vậy cô anh dũng đuổi theo, đuổi theo đuổi theo đuổi theo. . . . Sau đó đến trên một cái cầu cao.
Khi Y Hi Nhi chuẩn bị thi triển võ công tuyệt thế của cô, trên mặt biển lại xuất hiện một con thuyền khả nghi, người phía trên thuyền cô không biết, nhưng thanh âm bắn nhau trên thuyền cô lại nghe được rõ ràng, khi cô đang nghi ngờ, thì một người đàn ông xuất hiện sau lưng cô, đợi cô muốn tìm tòi nghiên cứu thêm nữa, thì cô, Y Hi Nhi vĩ đại, trực tiếp trật chân té té vào trong nước rồi. . . . . .
Vốn cho là đời này mình sẽ vì chuyện công mà chết, không ngờ lại trôi đến vùng biển Kim Môn, bị ngư dân địa phương phát hiện cứu lên, xem ra, cô quả nhiên có nhân phẩm mạnh mẽ vô cùng.
"A ha ha ha. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Vấn đề là, bây giờ, cô chưa quen cuộc sống nơi đây, hơn nữa còn không có đồng nào, quan trọng nhất là, sao đầu của cô bắt đầu đau đây?
Thanh âm của một cô gái vang lên trong đầu, lành lạnh tuyệt vời: "Tôi chưa bao giờ tin âm ti địa ngục báo ứng gì cả, bất kỳ chuyện gì, tôi nói được là được!"
Trong đầu đột nhiên dần hiện ra bóng dáng của một cô gái, trên đầu là búi tóc bát bảo toàn châu quấn tơ vàng, cắm trâm ngọc trai phượng hoàng năm đuôi hướng về mặt trời, cổ đeo vòng vàng ròng; mép váy buộc dải lụa xanh lá cây thêu cá lờn bơn và hoa hồng; mặc áo bằng vải đoạn tây đỏ thẫm bó người có thêu bướm, áo khoác lụa đính lông chồn trắng, váy thêu chim trả. Một đôi mắt tam giác như phượng hoàng, hai lông mày lá liễu nhếch ngược, dáng người thon thả, hình dáng lẳng lơ, mặt phấn lộ ánh xuân, môi đỏ như chu sa, chưa cười đã nghe tiếng.
Người này, có phải. . . . Vương Hi Phượng?
"Không, đó là cô!" Một giọng nói hư vô mờ mịt xông vào trong đầu Y Hi Nhi, dọa cô giật mình, loạng choạng, té trong đống bùn trên đường nhỏ.
Rất nhiều trí nhớ không thuộc về cô tràn tới như hải triều, Y Hi Nhi rốt cuộc không chịu được rống lớn: "A a a. . . . . ."
Cô là Vương Hi Phượng[1'>? Cô gái mạnh mẽ "Miệng ngọt tâm ác, hai mặt, phía trên mặt cười, phía dưới chà đạp, ngoài là một chậu lửa, trong là một thanh đao" sao? Truyền thuyết, cô rốt cuộc rơi vào kết quả "Tính hết cơ quan quá thông minh, ngược lại làm hại tính mạng của mình" sao? Đó không phải nên xuống địa ngục sao?
"Quỳ lên bốn miếng ngói dưới ánh mặt trời, không cho cơm nước."
"Dù là làm bằng sắt, thì một ngày cũng không chịu nổi."
"Cầm sợi dây roi, đánh tên nô tài trong mắt không có chủ tử này đi."
Đau! Đau! Đầu thật là đau! Tại sao trí nhớ của Vương Hi Phượng tràn vào trong đầu như tuyết rơi? Sau khi từ từ tiêu háo, Y Hi Nhi ngồi chồm hỗm ở trong đống bùn, tựa như một tên ăn xin đáng thương giống, đầu còn dính đầy rong biển, y phục đã xốc xếch không chịu nổi, chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Mẹ kiếp! Cô mắc chứng tâm thần phân liệt rồ!
Y Hi Nhi từ góc bốn mươi lăm độ ngước nhìn bầu trời, cảm thấy ông trời quá thích đùa giỡn.
Được rồi, lúc đi học cô đích xác thích ngủ nướng, nhưng ngu ngốc cũng nên biết, Vương Hi Phượng căn bản không phải nhân vật lịch sử, cô ta lợi hại hơn nữa, cũng chỉ được xem "là bề tôi tài năng thời bình, là gian hùng thời loạn" ở trong Hồng Lâu Mộng, nhưng đó cũng chỉ là một nhân vật không có thật dưới ngòi bút của Tào Tuyết Cần - Tào gia gia!
Cô chỉ là một nằm vùng nhỏ bé thôi mà? Chỉ là lúc đang thi hành nhiệm vụ không cẩn thận rơi xuống nước thôi mà?
Tại sao tỉnh lại rồi cô lại có trí nhớ của Vương Hi Phượng? Đây là kiếp trước? Hừ! Ngh4ĩ bậy bạ, kiếp trước cái gì!
Nhất định là ngâm nước biển lâu quá, nước vào não rồi, bệnh tâm thần phân liệt rồi, được rồi, cô thừa nhận cô có bệnh, cần xin nghỉ bệnh rồi.
Nhớ tới người đàn ông chưa từng gặp mặt lại đáng chết đó, Y Hi Nhi quyết định không nghĩ đến ký ức đột nhiên xuất hiện của mình nữa, đi tìm tổ chức trước rồi hãy nói.
Hội Liệt Diễm, có một bang xã họi đen lịch sử mấy trăm năm ở Đông Nam Á.
Dựa vào quân hỏa và các ngành giải thú, một năm thu vào được 1000 tỷ đô la trở lên, trong đó 35% đến từ quân hỏa, 35% đến từ các ngành giải trí, cũng có 30% là thu vào nhờ đầu tư hợp pháp.
Tại Đông Nam Á, nếu có người gây hấn gây chuyện, thì chạy tới trước hết, không phải cảnh sát, mà là thành viên hội Liệt Diễ