
Tác giả: Trần Tiểu Na
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341948
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1948 lượt.
thường ở ngay trước mắt, người kia, chỉ cầm một bộ y phục đi vào mà thôi, không phải tới hầu hạ a. Giống như là bị cô lập, Y Hi Nhi cũng không cảm thấy hứng thú nữa.
Khi Vũ Văn Bác xuất hiện lần nữa, nàng đã hồn nhiên không còn cảm giác rồi, vui mừng hay hi vọng sau đó đều tan biến, cô không còn ôm hy vọng.
Thẳng đến khi nhìn Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi đang suy nghĩ, người đàn ông này dù thời điểm nào đều đẹp như thế! Nhưng vấn đề anh cũng là người mà biến hoá nhiều nhất mà cô gặp.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không còn sức sống, mặc dù hồng hồng như cũ, tuy nhiên nó đã không sáng rỡ như trước, Vũ Văn Bác có chút đau lòng ngồi xổm xuống, vuốt ve gò má của Y Hi Nhi, "Nghĩ rõ chưa?"
Không còn hơi sức cãi vả, đồ ăn tối hôm qua sớm đã bị ói cạn sạch. Bình thường nấu cá thịt đều phải hầm cách thủy một lát mới dám ăn, lập tức muốn cô ăn toàn bộ cá sống thật sự khiến cô buồn nôn, nhốt trong phòng bắt đầu nôn mửa, giờ phút này cô đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, đâu còn hơi sức, "Tôi thật sự không biết nghĩ cái gì, anh nói cho tôi biết không phải trực tiếp hơn sao?"
"Cô không phải không biết, mà là không muốn biết." ánh mắt Vũ Văn Bác híp lại, quan tâm trong mắt đã sớm bị một mảnh lạnh nhạt thay thế.
Biến hóa của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi đều nhìn trong mắt, nhưng cô thật không hiểu mình đến tột cùng làm sai chỗ nào. Trơ mắt nhìn một người chết trước mắt mình, mà người chết kia còn nắm chặt chân mình, cái loại cảm giác sợ hãi đó cả đời này cô không thể quên được, mà đối với Vũ Văn Bác, cô càng có hiểu sâu hơn.
Vũ Văn Bác, chính là một con yêu tinh ngàn năm, anh ta có thể ưu nhã, có thể từ ái vỗ vỗ đầu mình, có thể cao quý ngồi bất động như núi ở chỗ đó, nhưng anh ta đồng thời cũng là một ma quỷ giết người không chớp mắt. Người này nhìn như không có tính khí, trên thực tế lại vô cùng có tính khí, mà nguyên tắc tính tình của anh ta chính là ba chữ ——"Nhìn tâm tình" .
Trường Đấu Thú Thời La Mã Cổ Đại
Chỉ cần tâm tình của anh tốt, thì trời sẽ trong xanh, nếu như tâm tình của anh không tốt, giống như tối hôm qua, thì thế giới của cô sẽ lâm vào địa ngục.
Nếu như nói trước đó Y Hi Nhi vẫn còn cà lơ phất phơ, thì hiện tại cô đã hiểu, bởi vì giờ phút này cô mới biết mình căn bản là một món đồ chơi, Vũ Văn Bác vui mừng thì mình có thể là con gái, nếu Vũ Văn Bác là không vui thì kết quả của cô sẽ là máu thịt be bét, có lẽ đầu sẽ nở hoa giống như Lam Đế.
"Cha, con thật sự không biết, nhưng con biết rõ con không muốn chết, con muốn ở cạnh cha, con không dám chạy trốn nữa." mắt của Y Hi Nhi hơi ướt át, nhớ tới dáng vẻ chết của Lam Đế, cô thật sợ.
Vũ Văn Bác đang cảnh cáo mình không được chạy trốn, kế hoạch nhảy ra khỏi Hạ Môn trước kia, còn có chuyện nhảy hồ hôm nay, chắc là Vũ Văn Bác đều biết.
Anh ta đang cảnh cáo mình, đừng vọng tưởng trốn đi.
Nhìn cô vẫn đứng đó sợ hãi mình, Vũ Văn Bác rất muốn hất tay tránh ra, nhưng lại không nỡ, ánh mắt đó thật sáng ngời, giống như là một bàn tay vô hình nắm thật chặt người yêu nhất của chính mình, loại cảm giác đó, giống như sự yêu thương mà mẹ dàn cho anh, "Không muốn chết thì theo sát bước chân của tôi, tôi chỉ cho em một cơ hội, bỏ lỡ chính là địa ngục tan xương nát thịt."
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Vũ Văn Bác biến mất, đổi lại vẻ u ám thâm trầm không thấy đáy.
Y Hi Nhi nhìn không hiểu, nhưng cô lại biết mình tránh được một kiếp rồi, tối thiểu, không cần ở một mình tại địa phương đáng sợ này nữa, hiện tại, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Vũ Văn Bác, đợi đến sau khi Vũ Văn Bác chơi chán trò cha con thân tình, còn phải xem tâm tình của Vũ Văn Bác, xem xem sẽ ban thưởng cho mình một cái chết hay đá một cước cho văng ra.
Nhưng, dựa vào sự thông minh tài trí của cô, chạy trốn khỏi miệng hổ cũng không có vấn đề gì.
Tự tin nắm chặt quả đấm, trên mặt Y Hi Nhi tản ra ánh sáng tự tin lần nữa.
Mà lực lượng vươn lên và vẻ mặt tự tin đó khiến Vũ Văn Bác yêu thích không buông tay, chính là vẻ không sợ hãi này, chính là ánh sáng này khiến anh yên tâm không buông tay.
Tốt nhất là có thể giữ vững, nếu không, anh sợ có một ngày mình sẽ tự bẻ gãy cánh của cô gái này, đóng cô thành một quyển sách torng lòng mình, biến thành một tiêu bản không có mạng sống.
Mặc áo đầm màu lửa đỏ, Y Hi Nhi theo thật sát sau lưng Vũ Văn Bác, một đôi con ngươi to đen bóng loạn chuyển chung quanh.
Đây là trường đấu thú thời La Mã cổ đại, mùi máu tanh lan tràn trong không khí, làm Y Hi Nhi không nhịn được nhíu lại lông mày xinh đẹp.
Sau hôm ấy, Vũ Văn Bác cũng không trở về Hạ Môn, mà là bay thẳng đến Italy.
Mặc dù ngốc, nhưng Y Hi Nhi cũng biết thế lực của hội Liệt Diễm là ở Đông Nam Á và Đông Âu, hôm nay đi tới Italy là vì cái gì? Cô đã biết chi nhánh ở Italy của bang Lam đã bị Vũ Văn Bác hợp nhất hết rồi, vậy bây giờ là sao? Hội Liệt Diễm muốn khuếch trương thế lực đến Nam Âu rồi sao?
Nghi vấn ở trong đầu Y Hi Nhi, nhưng cô không dám hỏi ra, hiện tại cô chính là phạm nhân, cô không có quyền đó, ngộ nhỡ chọc Vũ Văn Bác mất hứng, nói không chừng mình cũng