Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cướp Bạn Gái

Cướp Bạn Gái

Tác giả: Cry_Cry_1995

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 134475

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/475 lượt.

ng? Anh đang đợi em ở đấy
- Chớ em một chút, em xuống ngay đây.
Hạ Tiểu Khiết lau khô nước mắt, chỉnh sửa lại đầu tóc.
Cái gì đã là quá khứ thì cho nó qua đi, chìm đắm chỉ thêm đau khổ mà thôi.
- Tiểu Khiết! Anh ở đây!
Trương Hàn vội vàng kêu lên khi thấy bóng cô thấp thoáng ở đằng kia. Tuy 5 năm nhưng hắn vẫn không khác là mấy, vẫn đẹp trai khiến người khác phải nghẹt thở.
- Thật lâu lắm mới gặp lại em! Trương Hàn cười nói, không quên ôm cô một cái.
- Xạo à, mấy ngày trước mới chat qua webcam mà
- Chuyện đó lại khác, mà anh thấy em xinh hơn trong ảnh đấy nha
Từ dạo kia, cả hai luôn giữ liên lạc, Trương Hàn dần dần phát hiện ra mình đối với Hạ Tiểu Khiết đơn giản không chỉ là cướp bạn gái. Hắn cũng rất sợ… rất sợ sự thật 5 năm trước sẽ được…
Không khí có chút không thoải mái, bởi vì mục đích cuộc hẹn không phải để gặp nhau bình thường.
Tiểu Khiết nắm chặt hai bàn tai, vặn vẹo một cách thật khổ sở, sau đó mới ấp úng nói:
- Trương Hàn à, cái chuyện … cái chuyện mấy ngày trước anh nói vơí em.. Em thật sự…
- Hôm nay em đã hẹn với anh- Trương Hàn ngắt lời
- Em biết nhưng mà… Em thật sự…
- Chưa có câu trả lời? Em chỉ nói có hay không thôi, anh đã chờ câu trả lời, em biết đấy, 5 năm rồi.
Có lẽ người ta trong tình huống này sẽ nói một chữ “ có”, bởi vì Trương Hàn thật sự đối với cô rất tốt( Tốt??? Gớm)
- Em nghĩ vẫn chưa thông- Tiểu Khiết gượng cười- Bài toán anh cho em thật sự rất khó, em nghĩ mãi mà không ra đáp số.
Trương Hàn cảm giác mình như bị rớt xuống vực sâu không có đáy.
Cả hai im lặng, cái im lặng bao giờ cũng nghẹt thở.
- Em không kiếm được đáp số? Hay là có một đáp số khác cạnh anh mà em không biết cái nào là đúng?
Tiểu Khiết ngước mắt lên nhìn hắn, khổ sở nói tiếp
- Em không biết, em chỉ không muốn anh đau khổ…
- Bởi vì vốn dĩ em không có anh, chỉ có hắn mà thôi- Trương Hàn lại ngắt lời.
Bị nói trúng, trái tim của Tiểu Khiết chợt run rẩy.
Quên hắn ư?
Đã quên hắn chưa?
Cô đã tự hỏi mình hằng trăm lần những lần nào cũng chẳng có câu trả lời.
- Có thể em không còn yêu hắn…- Cô nói- nhưng mà em thật sự không quên nổi hắn. Em biết, em thật ngốc.
Vì sự ngốc nghếch đó của cô nhẫn tâm kéo cả Trương Hàn vào làm cho anh và cô đều đau khổ.
Trương Hàn cười khan
- Đúng là em thật ngốc, vì ngốc nên em đã quên hắn đã đối xử với em thế nào, cũng đã quên em đã chịu tổn thương vì hắn ra sao
- Anh đừng nói nữa! Em thật sự không muốn nghe!
Hạ Tiểu Khiết đưa tay lên che tai mình lại, nước mắt lại chực trào ra thêm lần nữa.
- Và cả chuyện hắn cho em leo cây mấy tiếng đồng hồ chỉ vì đi chơi với bạn gái khác!- Trương Hàn nói thêm
Đàu óc cô chợt trở nên trống rỗng.
- Em đã nói với anh là anh đừng nói nữa- Cô đột nhiên đứng dậy- Em nhớ hết, nhớ rất rõ là đằng khác, khỏi cần anh phải nhắc. Và anh cũng không phải mất công cho em biết Trịnh Y Tử bây giờ như thế nào! Chào anh!
Cô quơ lấy túi xách trên bàn và đi thẳng.
5 năm rồi mà Trương Hàn vẫn không khác xưa mấy.
Vẫn toàn khiến cô phải đau lòng






Quầy bar cũ
5 năm không đến, quầy bar này vẫn không khác xưa là mấy, vẫn tiếng nhạc to muốn thủng cả lỗ tai, ánh đèn xanh đèn đỏ chập chờn. Chỉ khác duy nhất là người khách không còn như trước nữa thôi.
Chính ở chỗ này, do mải tính lực ma sat mạnh yếu như thế nào, cô đã trượt chân ngã một cái…
Cũng chính chỗ này, cô đã **** hắn là đồ bò đực, hắn cũng vặc lại cô là con bò gay.
Mọi chuyện dường như chỉ mới đây thôi, giống như là ngày hôm qua, chỉ có ngày hôm qua đó cách đây đã 5 năm trời.
Tiểu Khiết bắt đầu thấy tội nghiệp anh chàng Đường Huy. Sau này lấy nhau chắc bị đè đầu cưỡi cổ.
- Hai người ở đây, mình lấy thêm rượu
Đường Huy thở phào một cái, rõ ràng cảm kích Tiểu Khiết đã không khơi ra chuyện cũ. 
Chính là chỗ này đây…
Mà hình như chỗ nãy bây giờ cũng rất trơn…
Thứ cô đang đi không phải là giày thể thao nưa mà là một đôi giày có gót cao nhọn hoắt…
Ôi cha mẹ ơi…
Tiểu Khiết trượt nhào…
Cô thầm cầu nguyện đủ thứ thần phật trên đời là không bị gãy xương hay đại loại như thế…
Vừa lúc đó, một bóng trắng xẹt qua đỡ lấy Tiểu Khiết khi người cô sắp tiếp đất…
Giốg như đoạn phim nào đó được chiếu lại…
Vẫn là khuôn mặt đẹp trai khiến cô nhức nhối kia. Không khí dường như nghẹn lại.
Tiẻu Khiết chưa kịp nói lời cảm ơn, Trịnh Y Tử đã nhẫn tâm buông tay ra làm cô ngã lên sàn một cái, đau điếng.( mất hết cả lãng mạn.. T_T)
Vũ Lâm liền chạy lại, trừng mắt nhìn cái gã đáng ghét kia
- Cậu có sao không?Anh thật…
Cậu ta cũng im bặt, không phải vì thấy trai đẹp ngất xỉu đi như trước mà là nhận ra gương mặt quen thuộc kia, lắp bắp
- Là.. Là anh…
Trên đời này đã lắm chuyện trùng hợp.
Đứng trương mắt nhìn Hạ Tiểu Khiết lồm cồm bò dậy, cắn răng không xuýt xoa một tiếng về cái lưng khốn khổ của mình, khoé miệng Trịnh Y Tử nhếch lên thành một nụ cười khẩy.
Hắn là như bâng quơ nói
- Lâu rồi không g