Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cướp Bạn Gái

Cướp Bạn Gái

Tác giả: Cry_Cry_1995

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 134442

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/442 lượt.

gì sai mà tha thứ?
Trịnh Y Tử nói thật mỉa mai và định bước đi, cô liền nắm chặt lấy tay hắn
- Anh nói đi, nói em phải làm gì….
Hắn nhẫn tâm hất tay cô ra, đột nhiên ghé thật sát vào mặt cô
- Nếu tôi vẫn muốn cô trở thành một người đàn bà của tôi, cô nghĩ sao?
Tiểu Khiết lùi lại một bước, giương mắt nhìn hắn.
- Không đồng ý chứ gì? Vậy thì nói nhiểu làm gì nữa!
- Em.. chấp nhận…- Cô cúi gầm mặt
( đoạn này ta cắt bớt đi nhé, hihi)
Ánh nắng buổi sáng chiếu thẳng vào mặt Hạ Tiểu Khiết làm cô giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt cô đầu tiên chính là khuôn mặt đang ngủ say, trông thật hiền, khác xa với khi hắn tỉnh giấc.
Hắn làm gì ở đây nhỉ?
Một mớ kí ức xẹt qua đầu Tiểu Khiết….
Cô khó nhọc đứng dậy, toàn thân đau đớn, nhặt nhạnh từng món đồ một mặc vào người.
Sửa sang lại đầu tóc, cô ngắm nhìn người đang ngủ say kia, không kiềm chế được hôn lên má hắn một cái.
Từ nay cô với hắn hoàn toàn là người xa lạ, không còn liên quan dính dáng gì đến nhau nữa.
Cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
- Vĩnh biệt!
Cô khẽ thì thầm rồi nhẹ nhàng đóng cửa thật khẽ để không làm hắn tỉnh giấc.
Cô đi.
Một lát sau, người còn lại trên giường kia cũng tỉnh dậy. Điều đầu tiên hắn cảm thấy là đầu óc nặng trịch, đau như búa bổ. Hắn lắc lắc đầu để nhớ chuyện gì đã xảy ra. Hình như hôm qua hắn uống rất nhiều rượu đến nỗi bỏ quên cả ô tô ở bar kia.
Rồi… hình như có ai khóc trước mặt hắn, cầu xin hắn tha thứ.
Khuôn mặt đẫm lệ của Hạ Tiểu Khiết chợt sáng lên trong đầu hắn.
Cô đi đâu rồi? Hắn nhìn xung quanh, sờ vào chỗ nằm bên cạnh mình vẫn thấy ấm, chứng tỏ cô vừa mới rời đi.
- Tiểu Khiết!
Hắn vội vàng xỏ vội quần áo rồi chạy ra ngoài.






Hạ Tiểu Khiết đã biến mất.
Chẳng ai thấy cô hai tháng nay, kể cả Hạ lão gia, Vũ Lâm, và hắn.
Trịnh Y Tử nổi giận đùng đùng ném tập hồ sơ vào người viên thư kí
- Vẫn chưa tìm được?
- Tổng giám đốc…- Viên thư kí sơ hãi- Chúng tôi đã tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy cô ấy.
- Chắc là không sao đâu, bà Lý ạ!- Cô xoa xoa mũi- Bà làm theo lời tôi dặn chứ? Có ai bám theo không?
Bà Lý nhẹ nhàng chốt cửa, đặt lên trên bàn một đống hoa quả nào xoài, nào chanh…
- Có mấy người lảng vảng ở trước nhà ta, nhưng tôi đi cổng sau nên chúng không phát hiện ra.
- Tốt.
Cô thở phảo một cái, hai tháng nay, cô đều ở trong căn nhà ở tận ngoại ô Bắc Kinh, chỉ có bà Lý biết nơi này.
Không hiểu hắn tìm cô làm gì nữa không biết.
- Tiểu thư, để già gọt xoài cho cô ăn.
- Ừ, chẳng hiểu vì sao dạo này tôi thèm chua kinh khủng. Ối…
Cô bụm miệng như sắp nôn ra cái gì đó
Bà Lý nhìn cô một cái nghi ngờ
- Tiểu thư này, có điều này già không biết có nên nói hay không
- Bà cứ nói đi.
Tiểu Khiết lơ đễnh đáp, mắt nhìn vườn cây xanh trước mặt.
- Cô có hay bị như vậy không?
- Thỉnh thoảng, chắc phải đi khám thôi
- Triệu chứng của cô rất giống… giống…- Bà Lý ngập ngừng
- Giống gì?
- Giống với phụ nữ đang mang thai
Cái gì? Tiểu Khiết giật mình kinh hãi, miếng xoài trên tay rớt xuống đất.
Không phải chứ?
Sao có thể…
Bây giờ cô mới nhận ra mình giống như mấy người mang thai. Cô không đáp lời bà Lý mà mỉm cười, lấy tay xoa xoa lên bụng.
Bà Lý có vẻ hiểu điều đó có ý nghĩa gì, vội lảng sang chuyện khác
- Mấy hôm nay cậu Trương Hàn cứ đến trước nhà ta, tôi đã nói tiểu thư không có ở nhà mà cậu ta không tin
- Kệ anh ta đi.
Cô đáp xuôi xuôi, Trương Hàn, bây giờ mà nói cũng chỉ là người xa lạ. Cô không thể tha thứ cho anh ta được, không bao giờ.
Điện thoại trong tay cô lại bắt đầu reo, trong một ngày Trương Hàn gọi dễ đến hàng trăm cuộc. Cô thở dài một cái, có lẽ cũng nên đối diện với anh ta một lần.
- Tiểu Khiết à- Trương Hàn reo lên mừng rỡ- Cuối cùng em cũng chịu nghe máy
- Có chuyện gì không? Cô nhàn nhạt nói
- Em đang ở đâu đấy? Anh có thể gặp em được không?
- Có thể.
- Mình hẹn nhau ở quán trà nhé?
- Ừm.
- Em có thể tha thứ cho anh được không?
Cô ngần ngừ một chút rồi kiên quyết đáp
- Có lẽ là không anh ạ
- Cho anh một cơ hội nữa?
- Chẳng có cơ hội nào nữa, chuyện của chúng ta đã chấm dứt.
Không chấm dứt cũng không được, giả sử cô vẫn có tình cảm với Trương Hàn thì sinh linh trong bụng cô thì sao? Và lại, có lẽ cô không yêu anh ta, dính líu chỉ thêm đau khổ mà thôi.
- Mà mấy tháng nay em đi đâu vậy? – Trương Hàn nói với vẻ cam chịu- Anh tìm em mãi, mà hình như… Trịnh Y Tử cũng đang tìm em khắp nơi, thuê cả thám tử tư nữa.
Tiểu Khiết giật mình đáng thót một cái, may mắn hôm nay cô diện nguyên một cái kính đen với khẩu trang, nếu không đã bị tóm rồi cũng nên.
- Em với hắn có chuyện gì, phải không?
- Không, anh đừng hỏi nữa- Cô cúi mặt xuống, bối rối
- Có lẽ quá khứ hắn đã từng yêu em, nhưng mà bây giờ thì…dù sao em cũng không nên
- Em hiểu.
Cô đáp, giọng nhỏ như muỗi kêu. Cả hai không biết một ống kính máy quay đang ở gần đó, sẵn sàng quay quay chụp chụp.
-