Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Tâm Doanh Cốc

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341296

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1296 lượt.

người đồng loạt cảm ơn và nhận phần cơm hộp của mình.
Thiên Hạ cũng cầm hộp cơm rời khỏi phòng họp và trở về văn phòng của mình, ánh mắt cô bị một tấm giấy màu đỏ trên mặt bàn thu hút.
Cô đặt hộp cơm và đi đến bên bàn xem xét, đó là thiếp mời với hai chữ song hỉ in đậm, nhìn thấy ảnh cưới cô dâu chú rể, cô khẽ cười.
Xem ra “Phong Trạch” đã quyết định đi con đường phía sau rồi. Hai cô con gái của Trình Lê Huyên đều được gả vào nhà giàu, bây giờ con trai đã về nước lại lấy một thiên kim tiểu thư con nhà danh giá. Dựa vào người khác liệu có là con đường lâu dài không?
Thiên Hạ dặn thư ký chuẩn bị quà mừng tốt một chút cho cô, để tối hôm trước buổi lễ cô đến nhà họ Trình một chuyến.
Có thể do con trai nhà họ Trình thường xuyên sống ở nước ngoài cho nên tổ chức tiệc buffet, trên bục sẽ là cô dâu chú rể còn khách khứa thì đứng ở phía dưới đợi buổi tiệc bắt đầu.
Triệu Hằng Chi từ ngoài cửa bước vào, trông thấy Thiên Hạ anh ta đột nhiên cười nhạt một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Chắc là anh ta còn hận cô lắm? Viên Ánh Trăng không về được nhà họ Triệu nữa. Có điều, anh ta đắc ý cái gì chứ?
Thiên Hạ cũng không nghĩ nhiều, cô tự chăm sóc mình bằng việc nhấp một ngụm rượu vang.
“Cô Ngôn”. Con gái lớn nhà họ Trình lên tiếng chào Thiên Hạ.
“Chị, nên gọi là giám đốc Ngôn mới đúng chứ?”. Cô con gái thứ hai cũng đi theo và nói.
Thiên Hạ lịch sự cười đáp lại: “Hai cô gái nhà họ Trình vui tính quá, cứ lấy tôi làm trò đùa”.
“Chẳng phải lâu lắm rồi không gặp sao”. Vợ của nhà ngoại giao rốt cuộc cũng giỏi giao tiếp như thế. “Lần trước gặp cô Ngôn hình như là ở buổi tiệc nhà họ Vương nhỉ? Hôm đó cô Ngôn đi đôi giày da hiệu Chanel được sản xuất với số lượng có hạn, khiến em thèm lắm đấy!”.
“Có gì đâu, lại bị cười chê rồi”. Thiên Hạ cười.
Lúc này mọi người ở cửa chính lại dạt sang hai bên, hai vị khách quý đang đứng ở cửa vào, không phải nhân vật chính nhưng lại còn hơn cả nhân vật chính.
Châu Cẩn Du mặc bộ complet màu trắng, dáng anh cao và cân đối, bên cạnh là cô gái có mái tóc xoăn màu đen đang vịn tay anh đi vào, cô gái mặc bộ váy liền kiểu cổ điển, toát ra vẻ tao nhã và sang trọng.
Anh dẫn cô gái đi về một bên của phòng tiệc, một đám người chậm rãi đi theo sau và đến trước mặt Cẩn Du góp chuyện.
“Đó cũng là một tướng môn hổ nữ(*) đấy”. Con gái lớn nhà họ Trình nói nhỏ bên tai Thiên Hạ.
Châu Cẩn Du cũng nên tìm một người để kết hôn rồi. Nếu như cô nhớ không nhầm, Châu Cẩn Du năm nay đã tròn ba mươi, cũng nên lấy một cô gái môn đăng hộ đối về làm vợ được rồi.
Tướng môn hổ nữ có giá hơn nhiều so với con gái của thương nhân đá quý. Thiên Hạ tự nhiên bật cười.
“Nghe nói mới hẹn hò từ nửa tháng trước”. Con gái thứ hai nhà họ Trình nói: “Nhìn cũng khá xứng đôi, có điều em nghĩ chị Thiên Hạ xinh hơn chút. Ánh mắt của cô Đường sắc sảo quá!”.
“Đừng lấy tôi làm trò cười nữa”. Thiên Hạ ngắt lời hai người: “Tôi và Châu Cẩn Du từ lâu đã không còn dây dưa gì nữa”.
“Ai nói thế, em thấy anh Cẩn Du chắc chắn vẫn còn quan tâm tới Thiên Hạ”. Cô con gái thứ hai nhà họ Trình cười hi hi và nói: Chị có muốn đánh cược không?”
Con gái thứ hai nhà họ Trình nói như thế chắc cũng phải có mục đích của cô ấy, có điều chỉ là thăm dò thái độ của Cẩn Du mà thôi. Nếu như nhà họ Đường thực sự muốn trèo cao vậy thì Đường Mộc Thục sẽ trở thành đối tượng trêu chọc tiếp theo của chị em họ.
Nhân lúc Thiên Hạ còn chưa kịp trả lời thì tay phải của cô gái đột nhiên buông ra, chiếc cốc thủy tinh chịu lực hút rơi xuống đất cái choang một cái và vỡ làm năm sáu mảnh.
Tất cả mọi người đều nhìn về này, bao gồm cả người đứng ở phía bên kia bàn tiệc.
Ánh mắt Cẩn Du nhìn thẳng vào ánh mắt kinh hoàng của Thiên Hạ ngay từ giây đầu tiên. Đôi mắt màu hổ phách ngước lên nhìn ánh điện thủy tinh ở trên cao, vừa sáng vừa xa xôi, sau giây phút đó lại nhìn ra chỗ khác, dường như không từng quen nhau.
Đường Mộc Thục nhạy bén đã nhận ra ngay thần thái không tự nhiên của Cẩn Du và nhìn về phía ánh mắt ban nãy của Cẩn Du và nhìn thấy cô gái có mái tóc đen. Đôi mắt cô đen sâu như mực, quyến rũ mê hồn. Đường Mộc Thục thích những đối thủ mạnh, cô cười với Thiên Hạ, ánh mắt toát lên vẻ tự tin tất thắng.
Thiên Hạ lịch sự cười đáp lại, trong lòng thấy hơi khổ chút, con gái nhà họ Trình quả là biết cách đối đãi người khác.
Cũng may không lâu sau buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Đôi nam nữ bước lên bục chính, dưới sự điều hành của MC trình tự của buổi lễ lần lượt được tiến hành, cuối cùng là trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào trước mặt khách khứa.
Từng xe thức ăn được đẩy vào phòng tiệc từ bên ngoài, bên trên đặt các món ăn và rượu ngon đặc biệt của các nước.
Thiên Hạ tìm cơ hội chào tạm biệt với hai cô con gái nhà họ Trình rồi tự mình đi lấy thức ăn.
Khi Thiên Hạ đang lấy thức ăn thì có tiếng của một cô gái vang lên bên tai: “Cô là Ngôn Thiên Hạ?”
Cô quay lại nhìn mới biết đó là cô gái khoác tay Châu Cẩn Du lúc nãy, cô gật đầu đáp lại:
“Uhm, chào cô”.
“Tôi là Đường Mộc Thục”. Trong ấy mắ


Teya Salat