Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Tác giả: Vitamin ABC

Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015

Lượt xem: 1341332

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1332 lượt.

oa lét thì cửa phòng riêng đã mở.
Tôi xoay người, liền cứng đờ.
Quan Ứng Thư mặc bộ comlê đen như mực, vẻ mặt lạnh lùng, môi mím lại thật lợi hại.
Với tôi mà nói, hắn giống như những Vương Tử trong tưởng tượng cưỡi trên mây lành bảy màu đến giải cứu tôi . Gần như tôi mê muội trong vầng sáng của hắn.
Mà với bọn họ mà nói thì cũng là một loại chấn động khác không cách nào nói ra thành lời.
“Xin chào, tôi là Quan Ứng Thư.”
“Xin chào xin chào, tôi là Triều Dương Vương Khoa, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Vương đại thúc đã thay đổi vẻ mặt, cúi đầu khom lưng, tư thế cực thấp kém. Tôi có hơi trút giận nhìn cảnh này.
“Nghe nói có một hạng mục hợp tác cùng quý công ty, tôi vừa vặn ăn cơm ở bên cạnh nên thuận tiện sang xem.” Quan Ứng Thư giải thích thật sự rõ ràng.
“Nhờ Quan tổng giá lâm, tại hạ không khỏi vinh hạnh. Hợp tác cùng quý công ty nhất định như gió cuốn triều dâng. Ngày mai kẻ hèn này nhất định tự mình đưa hợp đồng tới.”
Có lẽ khí thế của đại BOSS hiệu nghiệm. Tôi nhìn đâu cũng thấy mắt tinh tinh tràn đầy mê say.
“Tôi bây giờ cùng Mạc trợ lý của Du tổng đi, bên đó còn có chút việc cần bọn họ xử lý. Thuận tiện thay tôi chào hỏi sếp Từ các anh.” Hắn vừa nói vừa xoay người, tỏ rõ cực kỳ không có lễ phép.
“Được được, nhất định nhất định.” Tôi vừa đi ra bên ngoài vừa len lén quan sát Vương Cúc Hoa kia đang vừa lau mồ hôi vừa thở phào, “hừ! Thế này đã đủ sắc bén chưa?” Cơn giận của tôi được trút ra nên thoải mái thật.
“Du tổng, cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ bảo thư kí Hạ đưa Mạc trợ lý về nhà.”
Vào đến căn phòng thuê chung ở tầng cao nhất, tôi mới bứt ra khỏi cảm xúc vui sướng khi người gặp họa. Nhìn “Mẫu Đơn đình” cực kỳ (vô cùng tương tư) kia tôi liền không nhịn được mà thốt ra, sao lại để cho “Mỹ nhân mắc nợ” thế này? Tầm thường mới thành như vậy . . .
Hắn mở cửa cũng không kiên nhẫn: “Mạc Nhan Hinh, đến khi nào thì cô mới để cho người ta bớt lo? Tôi cưới cô về chẳng lẽ chỉ để giải quyết hậu quả cho cô?!”
Tôi không chịu tiếp thu liền đem khí thế vừa mới ứng phó Vương Cúc Hoa mà đáp: “Vậy thì là vì cái gì? !”
Hắn xoay người lại trừng mắt nhìn tôi. Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy hắn có bộ dáng đó, theo như lời của Trúc Diệp hình dung chính là phẫn nộ trào dâng. Tôi không biết liệu mình có thể thong dong ứng phó với sự kiêu ngạo như núi lửa của hắn, hơn nữa có thể bình yên vô sự toàn thân thoát ra hay không.
Quả thực so sánh với Vương Cúc Hoa thì hắn vẫn còn đáng sợ hơn, người ta là mềm yếu hèn mọn, còn ánh mắt của hắn thì như lửa sắp phun. Làm cho không khí thật đáng sợ, chỉ để cho tôi không gian chật chội không thể hô hấp, không thể nhúc nhích.
“Cũng không phải tôi đã chủ động nói là đi xã giao, là công việc đòi hỏi hay sao.” Tôi dùng toàn lực để biện hộ cho mình.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Du Phái thật tinh mắt, dẫn cô đến giao tiếp với một đám người từng trải?” Trông bộ dáng của hắn tức đến không đánh tôi một cái thì thật sự là mới lạ.
“Hắn cáo già không phải vẫn bị tôi làm nghẹn họng không nói nổi một từ sao?” Tôi không khỏi có hơi đắc chí.
Mà không biết những lời này thực sự chọc giận hắn.
Hắn cứ như vậy đi tới trước mặt tôi. Vì chỉ mới bật đèn tường yếu ớt, nên toàn bộ ánh sáng chiếu vào lưng của hắn . Trước bóng đen thật lớn của hắn, tôi …
phát lạnh trong lòng.
Có lẽ là hắn vừa mới như thiên sứ từ trên trời giáng xuống làm cho tôi rung động quá lớn, nên tôi còn chưa kịp trở lại như cũ; Hoặc là ngọn đèn chết tiệt yếu ớt mập mờ này quấy phá. Không ngờ tôi lại vươn hai tay ôm lấy quái vật mang dáng dấp người đàn ông bình thường kia.
Vùi đầu ở trong ngực hắn, âm thanh rốt cuộc vì ức chế mà không ngừng run rẩy: “Cám ơn anh.”






Nhất ba tam điệp . . .
Chôn mặt ở trong lòng hắn, biểu tình bị che dấu, âm thanh thoát ra khỏi miệng có chút kiềm chế để không khỏi run run « Cảm ơn anh »
Cảm ơn anh đã nhiều lần cứu em khỏi cảnh khốn cùng, cảm ơn anh vì đã cho em một bờ vai ấm áp, cảm ơn anh đã tặng em một tấm chân tình cả đời này thực khó quên
Tâm tư dồn nén tích tụ mấy tháng nay giống như cây xanh trong bóng tối lâu ngày gặp ánh mặt trời và hơi nước nên không ngừng tăng trưởng ; cũng giống như là vỡ đê hồng thủy, càng không thể cứu chữa …
Cảm nhận thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc, tôi choáng váng đầu óc, não trướng sắc tâm nổi lên kiễng chân tìm môi hăn hôn nhẹ phớt qua …
Trong không khí vừa mới tăng lên độ ấm chậm rãi hạ xuống dưới, khôi phục đến lạnh lùng.
Theo lý thuyết thì hôn không phải là lãng mạn mà chính là bá đạo, đến cuối cùng luôn có thể ở đầu lưỡi mà cảm thụ vị ngọt ngào. Nói thật tôi thực sự cảm thấy hôn một chút cũng không ngọt, bởi vì Quan Ứng Thư chưa bao giờ ăn đường, mà đó chính là có cảm giác mát lạnh từ hơi thở, theo miệng đến thẳng trái tim. Tôi nay mới hiểu được nụ hôn đều là ngọt từ trong lòng, giống như tôi hiện tại ngoài vị ngọt ngào trong tâm còn có dư vị đau khổ cùng chát. Giống như đường hóa học, ngọt đến tận cùng, như