
Tác giả: Toán Miêu Nhi
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 134958
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/958 lượt.
kia có thể làm được chuyện, mức độ chán ghét gần như thăng lên đến cực điểm.
"‘Thịnh Thế Gia Viên’, tại sao lại nghèo túng như vậy?"
"Đúng vậy a, so với trước kia, còn cũ nát hơn chung cư!"
"Nhìn đi, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!" Chú Phùng chỉ chỉ chiếc xe cảnh sát màu xanh dương từ nơi xa chạy tới, xem bộ dáng là muốn đi ra ngoài.
Trình Thất nghe vậy nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy, trước kia đi, cảnh tượng huy hoàng, có chút tư cách cùng người này đối mặt, hôm nay, mất mặt a.
Vậy mà chủ nhân ở bên trong xe đã sớm nhìn thấy, cố ý dừng sát ở bên người chừng ba mươi bước chân, cửa xe đẩy ra, người đàn ông mặc cảnh phục nghiêm chỉnh lạnh lùng xuống xe, sắc mặt tái xanh, không nhiều lời, trực tiếp đứng trước mặt ở Trình Thất, chiều cao 1m88 làm cho cô gái liều lĩnh nào đó trong nháy mắt thấp đi một đoạn, lộ ra khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, chánh nghĩa, nghiêm túc, khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, quan sát Trình Thất, Giống như xem kỹ phạm nhân.
Trình Thất buồn bực gãi gãi cái ót, mạnh mẽ kéo ra nụ cười: "Hi! Tạm thời chúng tôi cũng ở nơi này!" Cô làm sao không biết Kỳ Dịch ở nơi này? Thật sự giá phòng nơi này thấp nhất, xung quanh xã khu nhiều không kể xiết, là một không gian phát triển thật tốt, nếu không, chính là chết cũng sẽ không tự tìm phiền toái.
Sắc mặt Kỳ Dịch càng thêm khó coi, đôi mắt sắc bén quét qua đám đàn em, không còn ăn mặc tốt như ở chợ bán thức ăn, mọi người đều thay đổi mặc không đứng đắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Thất cao giọng giáo dục: "Vốn là bọn họ cũng sống thật tốt, cô vừa ra tới, lại muốn đi đường cũ? Cô có biết hay không cô làm như vậy là hại chết bọn họ?"
Ma Tử há hốc mồm cứng lưỡi, dường như trước kia Kỳ Dịch không hề có qua lại với mọi người? Ngược lại thường xuyên lui tới cùng đại tỷ, bắt đầu quan tâm bọn họ khi nào vậy?
Loại lời khuyên để người thay đổi, sợ rằng cả đời này Trình Thất cũng không nghe lọt tai, cho dù hôm nay sa sút, khí thế vẫn còn, chán ghét nhất phải chịu đựng bị người quở trách ở trên đường, ngẩng đầu không thấp kém, lên tiếng phản bác: "Không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá? . Kỳ Dịch, tôi cũng có chút bản lĩnh văn hóa, tôi biết rõ anh luôn xem thường tôi, vậy anh cứ coi như không nhìn thấy có phải tốt hơn không? Tôi có tìm anh sao?"
"Chị, không nên ầm ĩ với anh rể!" Salsa hoảng sợ kéo kéo Trình Thất.
"Hút!"
"Anh rể?"
Không riêng gì Kỳ Dịch và Trình Thất giật mình, bọn Ma Tử lùi về phía sau một bước: "Salsa, em nói bậy gì đó?"
Kỳ Dịch nhìn thấy Trình Thất có chút hoảng sợ, ngược lại không có phản ứng quá lớn.
Salsa chớp chớp đôi mắt to: "Chẳng lẽ không đúng sao? Tất cả cảnh sát đều muốn đem chúng ta vào tù, chỉ có anh rể mỗi lần đều bỏ qua cho chúng ta, năm đó còn giúp chúng ta chạy trốn, sau đó còn sắp xếp cho chúng ta công việc, nhất định là muốn kết hôn cùng chị! Mà chị đối với những cảnh sát khác đều rất xấu, chỉ có đối với anh Kỳ Dịch rất tốt. . . . . ."
"Thôi, thôi, thôi, nói bậy nói bạ!" Trình Thất thấy cô gái nhỏ càng nói càng lên mặt, vội vàng kéo một bên, vốn là thái độ vô cùng tức giận, nhất thời vì một câu ‘anh rể’này có vẻ rất lúng túng, xem như cô muốn tìm đàn ông, cũng sẽ không tự mình tìm lấy một mẩu giấy trắng chuốc lấy cực khổ, không kiên nhẫn nói: "Kỳ Dịch, tóm lại về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cục cảnh sát có rất nhiều phạm nhân cho anh bắt, xem như anh đối với Phi Vân Bang có ân, đạp ranh giới cuối cùng của tôi, vẫn không bỏ qua cho anh!"
Kỳ Dịch thấy cô gái đến chết cũng không hối cải, gân xanh trên trán cũng nổi lên: "Nhận thầu một chợ bán thức ăn cô còn không thỏa mãn sao?"
Trình Thất nhún vai: "Chúng tôi và anh, ý chí khác nhau không cần trao đổi, còn nữa, tôi rất ghét những người được gọi là chính đạo tới nói mấy lời quay đầu là bờ với tôi, chúng tôi có con đường của chúng tôi, anh đã không tùy tiện, vậy xem như là người xa lạ, cứ như vậy, đi thôi!" Phiền não kéo hành lý sải bước đi vào trong.
Kỳ Dịch trừng mắt, đứng tại chỗ thật lâu không chịu rời đi, cho đến khi đám người gần biến mất mới xoay người rống giận: "Trình Thất, cô sẽ phải hối hận!"
"Tôi hối hận hay không, không cần anh tới cảnh cáo!" Trình Thất cũng không quay đầu, khoát khoát tay, rõ ràng hai người cũng rất thích hợp làm bạn bè, tại sao mỗi lần gặp mặt cũng tan rã không vui? Đây chính là nguyên nhân không cùng đường sao? . Anh ta là người khuyên người ta hướng thiện Phật Đà, mà cô là ma quỷ kéo người xuống Địa ngục, vĩnh viễn sẽ không có một ngày bình lặng.
Cuối cùng, đôi tay người đàn ông chống nạnh, ngửa đầu hít sâu mấy cái, sau khi thất vọng, đá một cái vào xe cảnh sát, trên nét mặt cương trực công chính xuất hiện bất đắc dĩ, thật giống như đã hao hết tâm trí kéo người về con đường chính, trong nháy mắt, đối phương lại rơi xuống, thấy mấy ông già rối rít quăng tới ánh mắt bất mãn, tâm trạng không thể không điều chỉnh tốt, lên xe nghênh ngang rời đi.
"Kỳ quái, anh ta làm gì tức giận như vậy? Chị Thất, chẳng lẽ chị và anh ta thật sự có. . . . . .