Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dâm Môi Sai

Dâm Môi Sai

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 134312

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.

ột vị phu nhân mỹ mạo đương chơi đùa với đàn cá bên hồ sen, trên đầu chưa từng đính nhiều châu ngọc, không hề trang điểm dù chỉ một chút son phấn, áo váy lay động, nhưng lại thanh tú hơn người.
Nha hoàn bên cạnh vô cùng cẩn thận săn sóc, xoay người bắt gặp một vị nam tử cao lớn thì bối rối quỳ xuống, liền bị nam tử giơ tay cản lại.
Nam tử cao lớn chậm rãi đi đến phía sau vị phu nhân nọ, vòng tay ôm lấy nàng, phu nhân chấn kinh quay đầu, nhợt nhạt cười: “Gia, về sớm vậy sao?”
Trong mắt nam tử vừa đến tràn đầy yêu thương, đáp: “Thân mình còn chưa hồi phục, sao lại đến Thủy Tạ Các rồi?”
“Hồi gia, ba năm trước đây chúng ta tổng cộng có sáu mươi vụ làm ăn, mười lăm nam tử, bốn mươi bảy nữ tử, trong đó có hai mươi bốn người đã xác nhận tử vong, một số người không rõ tung tích. Thuộc hạ nhiều lần điều tra nghe ngóng cũng chỉ tìm được ba mươi người.” Cận trả lời chi tiết: “Ba mươi người này, người có khả năng hạ độc gia nhất chỉ có một —— Doãn Thu Thủy.”






Các Ngươi, Ai Lên Trước?
Tú bà của Xuân Hồng Lâu chưa từng gặp qua loại chuyện này bao giờ, đây là địa bàn của Lã tướng quân, lâu lắm rồi chưa từng có ai dám đến sinh sự. Đang định xắn tay áo kêu người đâu, nam tử áo đen đi sau người đeo mặt nạ đột nhiên vung chưởng bổ vào trụ đá cẩm thạch trước mặt, sau đó cây trụ đột nhiên bị chặt đứt.
Vì thế tú bà liền tự động tự chủ tự phát tự nguyện câm miệng.
“Doãn Thu Thủy đâu?” Cận mỗi khi nói chuyện với người khác luôn rất lạnh lùng.
“Doãn Thu Thủy? A, hai vị công tử tìm Y Y sao…Nhưng con bé hiện tại đang có khách…” Nhắc đến cô nương của mình, vẻ mặt tú bà lại hơi hơi vùng lên, đang định thao thao bất tuyệt, liếc thấy ánh mắt của người đeo mặt nạ, liền chầm chậm đi trước dẫn đường.
“Không có không có, ta kêu Tiểu Đào đem thêm vài công cụ khiến hai vị vui vẻ lên…”
“Không có chuyện gì thì đừng lảng vảng ở đây nữa.” Cận không chút khách khí đánh gãy lời mụ, chỉ ra cửa.
Sau đó chờ mụ bước ra rồi đóng cửa rầm một tiếng.
Người đang chỉnh lại vạt áo trên giường ngưng lại động tác, dù sao chút nữa cũng phải cởi, khỏi mất công phiền toái. Nàng dựa vào thành giường tinh xảo nhưng bề bộn, nhắm mắt dưỡng thần, sau đó mở to mắt nhìn người có ý đồ không tốt mới đến.
Vẫn tư thế như cũ, ý tứ có thể hiểu là: Các ngươi, ai lên trước?






Cưới Hỏi Đàng Hoàng
Gương mặt sau lớp mặt nạ của Chiết Hoa công tử nhìn không ra biểu tình (tác giả: — — vô nghĩa, quỷ mới nhìn ra), Cận yên lặng đánh giá nữ nhân nửa mặc nửa không đang nằm trên giường kia, tài nữ mỹ mạo của Doãn gia trang, Doãn Thu Thủy thực sự là nàng sao.
Chiết Hoa công tử thoải mái ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh giường, ý bảo nàng trước mắt đàn một khúc nhạc đi.
Vì vậy giai nhân trên giường lập tức chuẩn bị, tao nhã hào phóng ôm đàn đi đến ngồi xuống trước cửa sổ, nàng nhẹ gẩy dây đàn, tiếng nhạc réo rắt lập tức tuôn ra từ mười ngón tay, quần lụa mỏng màu trắng che khuất những vết thương loang lổ, nàng đoan trang thánh khiết, hoàn toàn khác hẳn mị thái xinh đẹp ban đầu.
Thu Thủy quả nhiên sở hữu cốt cách như ngọc, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết trời phú.
“Vậy nói xem, điều kiện của ngươi là gì.” Không thể không thừa nhận, Chiết Hoa công tử quả thực là một người vĩ đại.
Người trên giường không thèm để ý bản thân mình quần áo không chỉnh tề, xuống giường đến bên cửa sổ, dùng bút lông chấm mực chậm rãi viết ra bốn chữ nhỏ thanh tú: cưới hỏi đàng hoàng.
Ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Chiết Hoa công tử cũng phải lắp bắp kinh hãi, nữ nhân này lại dám đề ra yêu cầu như vậy?
Y Y gác bút, đôi mắt mang theo ý cười, cười đến diễm lệ quyến rũ.
“Độc trên người ta cũng không phải là kịch độc, dùng dược mặc dù không thể trừ tận gốc, nhưng tuyệt đối vẫn có thể khống chế. Thế gian này, không ai có thể uy hiếp được Chiết Hoa công tử…” Hắn dùng sức nâng cằm nàng lên, nhấn mạnh: “…Kể cả ngươi!”
Mà người đang bị ép phải nhìn hắn lại vô cùng bình tĩnh nhún nhún vai, có thể hiểu là: Muốn làm gì, tùy ngươi.
Nàng vừa xoay người, kiếm của Cận ngay lập tức đặt tại cần cổ trắng như tuyết, nàng chỉ lắc đầu cười, dùng hai ngón tay dời đi mũi kiếm, ngay cả mày cũng không buồn nhăn lấy một lần.
Nàng không hề cảm thấy sợ hãi, Chiết Hoa công tử tất nhiên sẽ không giết nàng, độc trong cơ thể hắn gần ba năm mới bắt đầu phát tác, hiện tại vẫn có thể dùng thuốc để khống chế, nhưng tương lai thì thế nào?
Bên kia Chiết Hoa công tử liền cảm thấy buồn bực, Doãn Thu Thủy…Nếu là Doãn Thu Thủy của ba năm trước đây không chừng còn cảm thấy lo lắng. Hắn còn nhớ như in một đêm nọ, đứng trước cánh cửa sổ mở toang kia, chính mình đã canh giữ trên cây suốt một canh giờ, chỉ vì không muốn đánh gãy khúc “Lưu Thủy Phù Đăng” của nàng. Càng khiến hắn kinh ngạc hơn cả, là một khuê trung thiếu nữ như nàng, lại có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc hắn.
Bất quá sau ba năm…đừng nói là nàng, mà ngay cả là Nhan Hề cũng khô