
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 134780
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/780 lượt.
uy. Người phụ nữ đứng trước đang không ngừng làu bàu, “Phiếu giảm giá của lọ này ở đây, cái này mua cùng với cái kia có được chiết khấu không?”
Hiểu Khiết nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn ngẩng lên, hóa ra là người quen với bộ đồ ở nhà, kẹp tóc bằng chiếc kẹp to bản.
“Tố Tố?!”
Chị quay đầu lại, phát hiện Hiểu Khiết, hai người thấy nhau trong trang phục bình thường, khác hẳn với mọi ngày đi làm, bất giác đều bật cười.
Hiểu Khiết lên tiếng: “Sao trùng hợp thế, chị cũng tới đây?”
Tố Tố chỉ chiếc túi trên tay: “Đúng thế, mọi người tổ chức đi du lịch cần chút đồ ăn vặt trên xe.”
Hiểu Khiết đang định lấy tiền thanh toán, Tố Tố thấy những thứ cô mua, vội chìa một tờ phiếu giảm giá ra, “Dùng phiếu này.” Sau đó cười, nháy mắt với Hiểu Khiết, “Tiết kiệm cho cô 5 tệ.”
“Cảm ơn chị.”
Thanh toán xong, hai người xách đồ rời khỏi siêu thị.
Đi qua một công viên, họ chọn xích đu ngồi xuống, trò chuyện cởi mở.
Tố Tố khen: “Tôi luôn thấy khâm phục giám đốc, một thân một mình đến Thượng Hải làm việc, còn rất xuất sắc. Ngày tôi bằng cô chỉ biết yêu đương, chẳng thiết làm gì.”
Hiểu Khiết lôi ra hai lon bia, đưa một lon cho Tố Tố, “Hóa ra bà mẹ này cũng lãng mạn ghê.”
Tố Tố tốt bụng nhắc nhở: “Giám đốc à, tôi không có ý gì đâu, nhưng tửu lượng của cô...”
Hiểu Khiết cười: “Tôi biết tửu lượng của mình không tốt lắm, nhưng tán chuyện mà không uống tí bia thì khó kể ra những dồn nén trong lòng lắm.”
Tố Tố cũng cười, không cản nữa. Cả hai liên tục mở bia, những tiếng bật nắp vang lên, họ càng hào hứng.
Chị nói: “Tôi ấy à, trước kia không chỉ lãng mạn mà còn được ối người mê mẩn. Những người theo đuổi tôi, không phải nói quá chứ xếp đủ ba vòng xung quanh khu triển lãm Thế Giới.”
Cả hai phì cười.
Tố Tố cười để che giấu nỗi xót xa, “Cao có, thấp có, béo có, gầy có, nhiều tiền có, lãng mạn có, tất cả đều có. Nhưng trước kia tôi quá cao ngạo, vì không chịu hạ thấp cái tôi cá nhân nên lỡ mất người mình thích nhất. Nếu lúc đó tôi có thể dũng cảm nói với đối phương suy nghĩ thực sự, chắc bây giờ đã khác.”
Hiểu Khiết bất giác nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Thang Tuấn. Cô lại hỏi: “Vậy sau đó thế nào? Anh ta sống có tốt không?”
Tố Tố cười cợt, “Anh ấy lấy con gái của bà chủ cửa hàng tạp hóa khu nhà tôi, sinh hai đứa con. Gần đây hình như tóc ít đi, trán cao hơn, bụng to ra. Nhưng vẫn giống ngày xưa, suốt ngày ngậm tăm.”
Hiểu Khiết càng nghe càng thấy lạ, “Không phải đã chia tay rồi ư? Sao chị biết rõ thế?”
Tố Tố đáp với giọng đương nhiên: “Anh ấy bán lạp xưởng ở đầu ngõ nhà tôi, đắt hàng lắm!”
Hiểu Khiết cứ tưởng Tố Tố nói đùa, nhưng chợt phát hiện chị rất nghiêm túc.
Tố Tố luyến tiếc kể: “Đó là điều khó xử nhất. Cả hai ngày nào cũng nhìn thấy nhau, nhưng mỗi người đều đã có gia đình riêng, khoảng cách là vô tận. Yêu đấy, nhưng chỉ có thể giấu tấm chân tình, trở thành ‘hàng xóm tốt’.”
Hiểu Khiết thoáng xót xa.
Tố Tố cười khổ, “Tôi rất muốn nói ‘nhớ anh lắm’ nhưng chỉ có thể nói ‘hôm nay bán hàng thế nào’; rất muốn quan tâm hỏi ‘tại sao lại không vui’, nhưng chỉ có thể hỏi ‘lạp xưởng hôm nay ngon lắm’.” Chị quay sang cô, “Rất tệ đúng không?”
Mũi cay cay, chị uống từng ngụm bia to.
Hiểu Khiết bóp chiếc lon rỗng, “Nhìn người mình thích ở bên người khác, dù hạnh phúc hay không hạnh phúc, đều thấy khó chịu.”
Tố Tố bất ngờ, nhìn một Hiểu Khiết có phần bốc đồng, “Giám đốc nói đúng đấy. Cho nên tuyệt đối đừng để mình phải khó chịu.”
Hiểu Khiết ra sức gật đầu, lại mở một lon bia nữa uống ừng ực rồi quẹt miệng, “Ừm, nhất định tôi sẽ sống thoải mái, thật thoải mái.”
Cô quay đầu lại, slogan đầu phố đập vào mắt “Tomorrow will be better”, như được cổ vũ, bỗng nhiên cô thấy rất sảng khoái, khẽ đu đưa.
Hiểu Khiết mỉm cười, lầm bầm: “Đúng vậy, ‘Tom will be better’.”
Trong phòng họp của Hải Duyệt, Cao Quốc Thành, Tử Hào, Tử Tề, Thiên Thiên, Joe trọc đầu cùng các nhân viên phòng kế hoạch ngồi quanh bàn họp.
Ngải Lâm phát tài liệu, tất cả đều đang khá phấn chấn.
Cao Quốc Thành tuyên bố, “Mọi người đều đã biết, dự án của La Vanne với Hải Duyệt sắp bước vào giai đoạn thực hiện, người đại diện Bạch Quý Tinh cũng đã đến. Tiếp theo chúng ta sẽ phải chuẩn bị cuộc họp báo về sự kiện La Vanne đặt gian hàng tại Hải Duyệt, đại diện của Hoàng Hải, cô Lâm Hiểu Khiết lát nữa sẽ tới với vai trò cố vấn cuộc họp báo. Trước kia là đồng nghiệp rồi, hy vọng lần này có thể hợp tác vui vẻ.”
Tử Tề kinh ngạc.
Tử Hào chau mày.
Những người khác ngạc nhiên.
“Lâm... Hiểu Khiết?” Joe trọc đầu bất ngờ.
Đúng lúc này, thư ký đi vào, kéo mọi ánh mắt ra cửa, “Chủ tịch, cô Lâm Hiểu Khiết đến rồi!”
Cao Quốc Thành gật đầu, “Mời cô ấy vào!”
Tử Tề chờ đợi...
Hiểu Khiết mặc vest, mang cao gót, đĩnh đạc xuất hiện. Cô đưa mắt một lượt, mỉm cười, “Lâu rồi không gặp! Tôi là đại diện của Hoàng Hải, Lâm Hiểu Khiết. Xin được chỉ bảo thêm!”
Cả phòng họp lặng ngắt. Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cho tất cả phải bàng hoàng.
Phòng trà nước, người của phòng kế hoạch xúm lại ná