
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 134814
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/814 lượt.
theo dõi thị trường cổ phiếu, vẫn thảnh thơi tỉa cây, Châu Văn thực sự khâm phục bản lĩnh phu nhân.”
Thang Lan nhanh gọn tỉa một góc khác, cười: “Bởi biết đây là Thang Tuấn dựng nên, tôi mới yên tâm như thế. Hơn nữa, nhân cơ hội này cho những người đó hiểu rõ, giá cổ phiếu của Hoàng Hải là do mẹ con nhà họ Thang chúng ta xếp từng viên gạch viên ngói. Họ muốn thao túng thì chẳng đơn giản thế đâu!” Bà nhìn chậu hoa trước mặt, xịt nước cho nó, cảm thán, “Người ta nói rồi, tưới nước cho cây cảnh còn phải học ba năm mới thạo, huống hồ làm chủ tịch một trung tâm thương mại. Chẳng dễ dàng gì!”
Thang Mẫn cười: “Mẹ nói phải, chắc giờ sắc mặt của Đổng sự Tăng còn xanh hơn cả chậu cây này!”
Thang Lan hả hê, rất hài lòng, “May mà đã buông 40% cổ phiếu lúc đầu, chỉ cần đợi xem lần này thấp tới mức nào, chúng ta sẽ hành động.”
Châu Văn biết ý, nhận cây kéo trên tay Thang Lan, đổi một chiếc khác đưa bà, tò mò hỏi: “Vậy khi nào thì sẽ mua vào ạ?”
Thang Lan suy nghĩ, “Không vội, đây mới chỉ là đợt đầu. Thang Tuấn nói, sẽ để cổ phiếu rớt giá năm ngày liên tiếp, đến lúc đó mới là thời cơ!”
Thang Mẫn quay sang Châu Văn, “Chú Châu, chú có muốn nghe theo đề nghị của Thang Tuấn, lấy chút tiền lương hưu đầu tư vào thị trường cổ phiếu Hoàng Hải không?”
Châu Văn gật gù, “Đương nhiên, thiếu gia nói đầu tư vào đâu đều chính xác cả!”
Thang Mẫn đùa: “Vậy tiền lương của chú nửa năm cuối cháu sẽ lấy để đầu tư mua cổ phiếu hết, thế có được không?”
Châu Văn sững người, vội vã tiếp lời, “Tiểu thư, nửa năm tiền lương có vẻ hơi nhiều, chú Châu còn cần ít vốn sống qua ngày chứ. Mặc dù tôi rất tin thiếu gia, không chút nghi ngờ, nhưng người ta chẳng nói cổ phiếu giống như Tam Giác Quỷ, vào được chưa chắc đã ra được, phải nhiều vốn như phu nhân và tiểu thư mới chịu nổi.”
Châu Văn cứ thế lải nhải, hai mẹ con bật cười, mặc kệ ông.
Ông vội vã sán lại họ, hoang mang đề nghị: “Tiểu thư, đừng lấy cả nửa năm. Ừm, ba tháng, ba tháng tôi còn chấp nhận được. Phu nhân! Phu nhân!”
Thang Lan và Thang Mẫn nhìn nhau cười, để lại Châu Văn với khuôn mặt đau khổ.
Chung Thủy Suốt Đời
Trong văn phòng của bộ phận kế hoạch Hoàng Hải, sắc mặt ai nấy đều buồn thảm, trên bàn đặt vài tờ báo viết về tỉ giá cổ phiếu Hoàng Hải.
Tố Tố chau mày, “Lần này thì hỏng thật rồi. Cổ phiếu công ty liên tục sụt giảm năm ngày liền, nghe nói sắp triệu tập cuộc họp đại hội đồng, bỏ phiếu bầu lại chủ tịch.”
Mắt Trịnh Phàm sáng bừng, “Như vậy có nghĩa là chủ tịch Thang sẽ quay về nắm quyền phải không? Vậy chủ nhiệm Thang cũng sẽ quay lại?”
Tô Lợi bình tĩnh: “Triệu tập đại hội cổ đông cũng vô ích, người của chủ tịch Tăng nắm nhiều cổ phần hơn người của chủ tịch Thang. Hơn nữa, chủ tịch Tăng nhiều mưu mô thâm hiểm, là một tên cáo già, chẳng chịu thua dễ dàng thế đâu.”
Tất cả ngơ ngác, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn cô. Hiểu Khiết nhẹ bẫng trở về chỗ.
Tố Tố và Trịnh Phàm nhìn nhau.
Tố Tố suy đoán, “Đây không phải là...”
Trịnh Phàm tiếp lời: “Cái gọi là tin tức nội gián?”
Cả đám lập tức lao về chỗ mình, lặng lẽ đặt mua cổ phiếu.
Hiểu Khiết bất giác mỉm cười.
Trong sân nhà họ Thang, ba mẹ con vui vẻ ngồi uống trà.
Thang Mẫn cười: “Chiều nay sẽ được xem màn kịch cổ đông bầu lại chủ tịch. Lần này uncle sẽ trở thành chủ tịch đoản mệnh nhất trong lịch sử Hoàng Hải. Em này, chuyến đi Anh bay cũng hay mà làm cũng rất tốt.”
“Chị cũng chẳng kém mà. Số tiền bán nhà bỏ hết vào thị trường cổ phiếu, mua vào lúc thấp điểm nhất. Em thấy chúng ta nắm chắc phần thắng rồi!”
Hai chị em nhìn nhau cười.
“Có thể cho ông ta một trận, nghĩ thế đã thấy phấn chấn.” Thang Mẫn uống một ngụm.
Thang Lan tỏ thái độ thận trọng, “Hai đứa đừng vui quá sớm. Sự việc vẫn chưa kết thúc, ai thắng ai thua còn chưa biết.”
Thang Tuấn cười: “Mẹ căng thẳng quá. Uncle chẳng còn gì mà nói nữa! Dù ông ta muốn đảo ngược thế cục cũng chẳng phải dễ dàng! Hơn nữa, chiều nay bầu chủ tịch xong, chúng ta sẽ đưa ra một loạt các tin tốt để cổ phiếu tăng trở lại. Đến lúc đó, số cổ phiếu trong tay chúng ta sẽ tăng giá trị với biên độ lớn.”
Thang Mẫn bật cười, “Tới lúc đó, uncle nhất định sẽ tức giận đến bất tỉnh. Ông ta lấy hết tiền của nhà ta, nhưng chớp mắt chúng ta lại kiếm được gấp mấy lần chỗ đó.”
“That’s right!” Thang Tuấn vỗ tay, sung sướng.
Thang Lan thấy các con vui vẻ, chậm rãi uống trà, mỉm cười, “Tóm lại, cái gì thuộc về nhà họ Thang thì không chạy đi đâu được.”
Thang Mẫn đồng ý: “Mẹ nói đúng.”
Thang Lan nhìn Thang Mẫn, vô tình nhắc nhở: “Việc công ty kết thúc rồi, con cũng nên nghiêm túc tìm một người kết hôn thôi chứ?”
Thang Mẫn sửng sốt.
“Cái anh bạn trai hồi học đại học đâu? Hiện giờ sống thế nào, hai đứa còn liên lạc không?” Thang Lan thấy Thang Mẫn kinh ngạc, cố ra vẻ bình thản, che giấu sự quan tâm, “Mẹ không muốn sau này lại bị người ta dùng chuyện hôn nhân của con để uy hiếp Hoàng Hải nữa.”
Thang Mẫn hơi thất vọng, “Con sẽ không để mẹ lo lắng nữa đ