
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 134861
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/861 lượt.
thấy bắt đầu một tình yêu khó lắm nếu không biết ngày mai sao. Bắt đầu quan tâm xem đối phương có năng lực hay không, có giúp đỡ được mình trong công việc hay không. Phụ nữ đều rất thực tế nhỉ?”
Thang Tuấn trả lời, “Nhưng mà khi tình yêu thực sự đến, liệu còn nghĩ được nhiều như thế?”
Thang Tuấn phì cười, anh và HiểuKhiết chỉ còn cách nhau vài bước chân. Cúi đầu xuống nhìn điện thoại, anh viết, “Trong mắt mọi người, có thể cô rất bình thường, nhưng những điều bình thường nhỏ nhặt ấy lại có thể làm rung động trái tim hoàng tử. Hoặc cũng có thể, hoàng tử ở ngay bên cạnh nhưng cô vẫn chưa phát hiện .”
Ánh trăng đan xen ánh đèn giữa dòng xe cộ tấp nập, cảnh đêm Đài Bắc lộng lẫy như trong mộng. Tử Tề và Quý Tinh ngồi trong xe, cùng thưởng thức khung cảnh bên ngoài.
Tử Tề nhìn Quý Tinh đầy âu yếm, cô hỏi: “Anh có thích nhà hàng tối nay không?”
Tử Tề đáp: “Cũng không tồi.”
Quý Tinh kể: “Lần trước họp với nhà sản xuất, em đã ăn ở đây. Em thấy rất được nên cứ muốn tìm dịp nào đó rủ anh đến lần nữa.”
Tử Tề cười: “Không phải lấy lòng anh. Em sợ cánh nhà báo chụp được, nên không thích ăn tối bên ngoài mà.”
Quý Tinh nói: “Ăn ở nhà rồi gọi đồ ăn nhanh xung quanh, luẩn quẩn cũng chỉ có mấy quán, em sợ anh sẽ chán!”
Tử Tề cảm nhận được sự quan tâm của Quý Tinh, dịu dàng với cô: “Ngày Valentine là ngày siêu thị Bách Duyệt khai trương lại, em đến giúp anh nhé. Sau khi hoạt động đó kết thúc, chúng ta cùng đón Valentine.”
Quý Tinh chợt sựng người lại, “Hôm đó em có hoạt động rồi, mà cũng là hoạt động của Hải Duyệt.”
Tử Tề vô cùng bất ngờ: “Người đại diện dịp Valentine của Hải Duyệt là em? Sao anh không nghe nói gì hết vậy?”
Quý Tinh trả lời: “Trước khi anh gọi cho em, chính là lúc em đang bàn về kế hoạch hợp tác này.”
Tử Tề ngập ngừng một lát, “Chỉ mới bàn thôi mà, vẫn chưa ký phải không? Em có thể nói với quản lý là muốn ký với anh, có được không?”
Quý Tinh rất khó xử: “Amy có lẽ sẽ không chấp nhận đâu…”
Tử Tề chau mày lại, anh nhìn cô khó hiểu: “Tại sao?”
Quý Tinh vô cùng bối rối: “Một đằng là mặcváy dạ hội làm người đại diện cho hoạt động Valentine của trung tâm thương mại, một đằng là mặc tạp dề tham gia hoạt động khai trương của một siêu thị. Tử Tề, phía công ty…”
“Phá lệ vì anh không được à? Em biết rõ mối quan hệ giữa anh và anh ti, đây là lần xuất quân đầu tiên của anh tại Hải Duyệt, nó rất quan trọng với anh.”
“Tử Tề, đừng làm khó em, em mong anh hãy đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ.”
“Anh nghĩ cho em còn chưa đủ sao? Từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ, lúc nào cũng là anh chịu nhường bước. Hẹn hò cũng phải phù hợp với thời gian em thông báo, những nơi công cộng không cần thiết thì không đến, mỗi lần gặp nhau đều mỗi người một xe, nhỡ có chạm mặt ngoài đường thì xem như người lạ, ngay cả đi dạo trên phố cũng phải người đi trước người đi sau. Anh tôn trọng công việc của em, tôn trọng sự nghiệp của em. Anh biết em phải duy trì hình tượng hoàn hảo của một nữ thần. Nhưng đã bao giờ em đứng ở vị trí của anh để nghĩ chưa?”
Quý Tinh cảm thấy Tử Tề đang vô cùng bất mãn. Cô cũng tỏ vẻ không vui, “Ngay từ lúc theo đuổi em, anh nên biết sẽ gặp phải những vấn đề như vậy chứ!”
Tử Tề dịu giọng, “Anh là con người, anh cũng có lúc mệt mỏi. Tình yêu không thể chỉ có sự nhường nhịn, mà cần phải hài hòa. Giữa hai chúng ta, việc cho đi không thể cứ mãitừ một phía được, cho và nhận phải từ cả hai phía.”
Quý Tinh nhìn người yêu, mặc dù rất hiểu nỗi ấm ức của anh, nhưng cô không muốn nhượng bộ. Cố tình vẻ không quan tâm, “Nếu anh thấy chán mối quan hệ này rồi thì chúng ta hãy kết thúc đi!”
Tử Tề ngạc nhiên, vô cùng đau lòng, “Đây chính là cách em giải quyết vấn đề ư?”
Quý Tinh bặm môi: “Anh biết là em không thể thỏa hiệp mà.”
Tử Tề định nói thêm gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau, anh hạ quyết tâm, buồn bã lên tiếng: “Anh hiểu ý em rồi. Cứ vậy đi, chúng ta chia tay thôi.”
Quý Tinh không dám tin đây là sự thật, không ngờ anh quả quyết đến thế.
Tử Tề mở cửa ô tô, bước thẳng xuống xe, đi vào xe mình rồi lái vụt đi.
Cô thảng thốt dõi theo chiếc xe của anh, chợt thấy vô cùng hoang mang.
Bực dọc quay về văn phòng, Tử Tề đóng sầm cửa lại. Thiên Thiên đang lướt web, nghe tiếng đóng cửa bèn quay lại nhìn, cảm thấy tâm trạng boss đang không tốt.
Tử Tề ngồi trên ghế sofa, chau mày không nói lời nào.
Cậu định mở miệng nhưng thấy nét mặt anh thật khó coi, đành im lặng rồi tiếp tục lên mạng.
Tử Tề liếc thấy bức hình dựng Quý Tinh, càng thêm bực bội, nghiêm giọng lệnh Thiên Thiên: “Vứt cái này đi!”
Thiên Thiên quan tâm: “Anh vừa cãi nhau với cô chủ à?”
Tử Tề điên tiết: “Bảo cậu vứt thì cứ vứt đi!”
Thiên Thiên ngoan ngoãn ôm tấm hình các-tông định bỏ đi, Tử Tề trông thấy màn hình máy tính, ngạc nhiên hỏi cậu: “Cái gì đây?”
Thiên Thiên lập tức giải thích, “Không phải tôi lướt web chơi đâu, tôi chỉ lấy tên boss làm từ khóa tìm kiếm thôi mà.”
Là blog của Hiểu Khiết, trong đó có một bài viết mang tiêu đề “Đợi hoàng tử trong lễ Va