
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 134668
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/668 lượt.
t thảy sao như một giấc mơ.
Tử Tề phát hiện Hiểu Khiết lén nhìn mình, cố tình đùa cô, “Đang nhìn cái gì đấy?”
“Không có gì… Chỉ là…” Hiểu Khiết vội quay đi chỗ khác, giả vờ chỉ vào chỗ bán dưa hấu giảmgiá, “Anh xem này, dưa hấu giá đặc biệt, 45 tệ một quả, còn rẻ hơn các sạp bên ngoài, lại để được lâu, không mua thì tiếc lắm!” Cô cười tít mắt, chạy lại ôm một quả đặt vào trong xe đẩy.
Tử Tề chau mày: “Anh chỉ mua cherry nhập khẩu thôi.” Anh đặt quả dưa hấu vào vị trí cũ, thay thế bằng một hộp cherry nhập khẩu.
Hiểu Khiết lấy lại hộp cherry, liến thoắng rằng: “Xin anh đấy, hàng giảm giá đặc biệt là dưa hấu, đương nhiên phải mua dưa hấu chứ! Anh có biết kiếm tiền rất cực không hả?”
Tử Tề nhìn cô chằm chằm, bất giác chế nhạo: “Em là bà cô già hả? Tính toán so đo thế! Hôm nay anh trả, yên tâm đi.”
Hiểu Khiết lắc đầu: “Không thể tiêu hoang như thế được. Thời buổi kinh tế khó khăn, người có tiền như anh đừng làm thiên hạ nghĩ tiền dễ kiếm lắm.
Lời Hiểu Khiết khiến Tử Tề chợt lóe lên một ý tưởng, anh vội hỏi lại cô, “Em vừa nói gì?”
Hiểu Khiết khệ nệ ôm quả dưa hấu đặt lại vào xe đẩy, “Em nói là tiền rất khó kiếm, dưa hấu được giảm giá đặc biệt thì hãy mua dưa hấu đi!”
Tử Tề lắc đầu: “Không phải câu đó, câu khác kia.”
Hiểu Khiết trừng mắt, “Tiền của mấy người có tiền như anh dễ kiếm lắm.”
“Đúng thế, không sai chút nào? Đây chính là cái mà siêu thị Bách Duyệt cần!” Tử Tề đầy phấn khích, lấy hộp cherry trên giá bỏ lại vào xe đẩy.
Hiểu Khiết không hiểu, “Anh vẫn lấy cherry nhập khẩu?”
Tử Tề xua xua tay nói: “Không phải, là muốn kiếm tiền từ người có tiền.”
Anh lật giở cuốn catalogue siêu thị, “Mấy quyển catalogue này đối với chúng ta căn bản không có giá trị tham khảo, đối với những người có tiền, tiền không phải vấn đề, cái mà họ cần…” Anh chau mày suy nghĩ, nắm chặt quyển catalogue, cần cái gì hiện giờ anh vẫn chưa nghĩ ra.
Hiểu Khiết tiếp lời: “Sự tiện lợi? Thương hiệu? Đúng sở thích? Sự đặc biệt? Sự cần thiết?”
Tử Tề cân nhắc, “Hãy mix tất cả những cái này lại.”
Rất nhanh, Hiểu Khiết lóe lên một ý tưởng. “Đúng yêu cầu!” Ngay lập tức, cô tiếp tục, “Các bà các cô thường thích tới những chợ truyền thống, hoặc các siêu thị giá trung bình. Trước đây em có xem qua một số liệu, cho rằng nhóm khách hàng tiềm năng của mười năm tới sẽ là dân văn phòng thu nhập cao và những cặp vợ chồng trẻ chưa có con. Họ thích những đồ ăn tinh tế vừa tiện lợi vừa nhanh chóng. Mà nhóm khách hàng tiêu dùng lớn nhất của trung tâm thương mại Hải Duyệt hiện nay, cũng chính là những OL và các quý phu nhân trẻ tuổi.”
Tử Tề nói: “Cho nên chúng ta cần phải đưa ra những sản phẩm phù hợp với họ, khách hàng sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền hơn một chút để mua được đúng sản phẩm mình cần!”
Hiểu Khiết phấn khích: “Ý của em cũng là thế đấy!”
Hai người nhìn nhau cười. Tử Tề đưa cuốn catalogue cho Hiểu Khiết, “OK, mua đồ về nấu ăn đã, về nhà chúng ta vừa ăn vừa nghĩ tiếp!”
Về đến nhà Tử Tề, anh quẹt thẻ mở cửa. Hiểu Khiết hơi hồi hộp bước vào trong.
“Dép ở bên cạnh, phòng bếp phía này, dụng cụ em cứ dùng tự nhiên. Thiên Thiên thi thoảng cũng đến làm vài món nên nồi niêu bát đĩa đều đủ cả.” Tử Tể xách túi đồ mới mua, vừa nói vừa xỏ dép, vào phòng bếp.
Hiểu Khiết thay giầy, ôm quả dưa hấu vào theo, bắt đầu nấu nướng.
Một hồi sau, cô nấu xong bốn món nóng sốt. Bưng đĩa thức ăn ra, bày xếp bát đũa ngay ngắn lên bàn phòng khách, “Em nấu xong rồi, nhà anh không có gạo, ăn tạm thế này vậy!”
Tử Tề ngồi trên sofa, chăm chú theo dõi trận golf trên kênh thể thao. Nghe thấy tiếng Hiểu Khiết, anh bèn đặt điều khiển tivi xuống, ngồi vào cầm đũa ăn từng món, chốc chốc lại tỏ ý khen ngợi.
Hiểu Khiết ngồi bên cạnh, hồi hộp hỏi: “Thế nào?”
Tử Tề cười đáp: “Có hương vị của mẹ.”
“Có vẻ không giống một lời khen…” Hiểu Khiết bĩu môi, nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Thức ăn còn thừa em đã chia thành từng phần nhỏ để trong tủ lạnh, anh muốn ăn bao nhiêu thì cho vào lò vi sóng quay lại nhé. Dưa hấu em cũng cắt thành từng miếng vừa miệng, khi nào ăn thì lấy ra, rất thuận tiện.”
Lại một ý tưởng nữa lóe lên trong đầu Tử Tề: “Đúng thế, thuận tiện! Nếu chúng ta cung cấp thực phẩm đủ nấu cho một người, có lẽ sẽ kích thích nhu cầu mua hàng của những người còn độc thân.”
Hiểu Khiết vui vẻ: “Một bữa ăn hạnh phúc cho những FA, gọi là khẩu phần hạnh phúc được không nhỉ? Chúng ta sẽ bán kèm một cuốn sách dạy nấu ăn đơn giản và các loại gia vị cần thiết, giúp họ khỏi băn khoăn về việc thức ăn thừa nữa.”
Tử Tề gật đầu, “Hay lắm, ngày mai chúng ta lập tức tiến hành biên tập thực đơn hạnh phúc với phong cách tinh tế, không giảm giá, chuyên để kiếmtiền của những người giàu.”
Hiểu Khiết trêu chọc: “Họ cũng giống anh mà, sao phải vội vàng làm thịt người ta thế?!”
Giọng điệu của cô khiến Tử Tề bật cười.
Hiểu Khiết để ýthấy một tập tài liệu củatrung tâm đặc sản đặt trên bàn trà: “Đây là tài liệu của hội nghị cấp cao các trung tâm thương mại ngày mai ạ?”
Tử Tề đáp: “Ừ. Ngoài việc khai trương siêu thị Bách