XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341272

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1272 lượt.

lại, tự ý đổ cốc cà phê đang uống dở của tôi đi, thay vào đó là cốc trà sữa thơm ngon.
Anh hùng hồn nói : “Cà phê làm đau dạ dày, từ nay không được uống nữa”.
“Vì sao tên nick của anh là Phong ?”. Đây là vấn đề tôi cảm thấy quan tâm hơn cả.
“Bởi vì em là Diệp”. Anh thành thật trả lời.
Tim tôi cảm thấy ấm áp. Đã hơn một năm chúng tôi vẫn giữ quan hệ như gần như xa, tôi biết rõ anh vẫn kiên nhẫn đợi tôi, còn tôi cũng thực sự bị anh làm cho cảm động rồi.
“Vì sao lại gạt em lâu như vậy ?”. Tôi ý nói anh giấu diếm thân phận thật của mình.
“Anh sợ em biết là anh, chúng ta đến làm bạn bè bình thường cũng khó”. Nói xong, anh cẩn thận dè dặt quan sát thần sắc tôi.
Hút nhẹ một ngụm trà sữa, nhai bánh quy giòn, dạ dày tuy vẫn còn đau nhưng so với vừa rồi đã đỡ rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng vuốt máy tóc dài buông trước ngực tôi, “Diệp Tử”.
“Dạ ?”. Miệng tôi nhét đầy bánh quy, không quan tâm trả lời.
Tôi đang chờ anh mở miệng, nhưng anh lại không nói gì nữa, cầm một túi đồ ăn vặt bánh quy cho vào ngăn kéo, “Về sau đừng để mình bị đói nữa”.
Tôi yên lặng gật đầu.
Anh ngồi vào vị trí của tôi, “Em từ từ ăn, phần còn lại anh giúp em làm”.
Anh không cần hỏi tôi cần phải làm gì hay số liệu điều chỉnh sao, ngón tay tự ý nhảy múa trên bàn phím, tôi nhìn hoa cả mắt, chỉ trong chốc lát, anh in ra một tập tài liệu, vỗ tay, “Xong”.
Tôi nghẹn họng sững sờ nhìn anh.
Anh thở dài : “Tiểu thư, khôi phục và bổ sung thêm vào thôi. Không cần dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn anh”.
Tôi ngại ngùng cụp mắt, tôi đến một con số gõ cũng lâu, đối với máy tính tôi vẫn rất ngốc, không có anh hôm nay chết chắc.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, anh đưa tôi về nhà.
Dọc suốt đường đi không nói câu gì, chỉ thay tôi giữ mái tóc bị gió thổi bay, vuốt thẳng nếp nhăn trên vai, đem thuốc giảm đau lặng lẽ bỏ vào túi xách tôi hay mang bên mình.
Anh là như vậy, chỉ biết âm thầm quan tâm, nhưng không bao giờ ép buộc tôi nói bất kì lời hứa hẹn nào.
Trái tim băng giá của tôi dần dần tan chảy.
Anh tiễn tôi đến cửa nhà, tôi bước lên bậc thang vài bước, quay đầu, mỗi lần anh đều chờ tôi lên phòng, chờ đèn phòng tôi bật sáng anh mới bước chân rời đi.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi hít sâu một hơi, lại quay trở lại.
“Sao vậy ?”. Anh cảm thấy khó hiểu hỏi.
Tôi duỗi hai tay, chủ động ôm anh, anh do dự một chút, mới vô thức ôm lại tôi.
Tôi nhẹ nhàng kiễng chân lên, in nhanh một nụ hôn trên mặt anh.
Cơ thể anh rõ ràng chấn động, lập tức giữ chặt eo tôi, nhẹ nhàng hôn xuống trán tôi, “Diệp Tử, em đã nghĩ rõ ràng chưa ? Anh không hi vọng tương lai em lại hối hận”.
Tôi lườm anh, kiên định gật đầu, từ từ tựa vào ngực anh.
Trái tim phiêu bạc nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được bến cảng tránh gió an toàn, tôi nên vui vẻ không phải sao ?
————————————————–
[1'> Cóc ba chân : là một loại cóc tài tộc hay còn gọi là Thiềm Thừ. Thiềm Thừ được người Hoa trân trọng như một con vật linh thiêng trong phong thủy và tài lộc.
Rất tâm đắc câu : trên đời này Cóc ba chân không dễ tìm, nhưng đàn ông hai đùi thì ra đường không thiếu.
[2'> Thành ngữ ‘tiên hạ thủ vi cường’ : kẻ ra tay trước sẽ chiếm ưu thế.






Năm tháng tựa như một dòng sông, bờ bên trái không có cách nào quên được những hồi ức, bờ bên phải nắm chặt những tháng ngày thanh xuân, ở giữa dòng nước chảy xiết, đó là những thương cảm của tuổi xuân vốn đang ẩn nấp.
Một năm sau.
Uông Nhiên về nước, mang nỗi đau lớn.
Nhiều lần tôi nói muốn đến thăm cô ấy, nhưng cô ấy đều dịu dàng từ chối. Tôi biết có những nỗi đau chỉ có thể tự mình làm giảm nhẹ, còn người khác cũng không thể giúp được gì.
Liễu Như Yên và Chu Xuân không chỉ tranh nhau kết hôn, tiếp đó đến bây giờ lại nối tiếp sinh con, dọa mọi người sợ hãi rụng rời. Còn không, buổi sáng Như Yên vừa mới ở khoa phụ sản bệnh viện sinh hạ một bé trai, buổi chiều liền có ngay tin vui ở Nam Kinh đưa tới, Chu Xuân may mắn có một bé gái.
Nụ cười của anh cuối cùng đã xua tan bất an trong lòng tôi, mặc dù không dễ dàng quên đi quá khứ, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ cố gắng, từ từ chôn sâu những kỷ niệm ngày xưa.
Sau này, bờ vai anh sẽ là nơi để tôi dựa vào.
Đầu tiên, hẹn ngày gặp ba mẹ hai bên, ba mẹ tôi rất hài lòng Trần Vũ Hoa nho nhã tinh tế thận trọng, ba mẹ anh thích tôi nhã nhặn lịch sự săn sóc, cho nên, gần như không gặp bất kì rào cản nào, kế hoạch hôn lễ đã đặt sẵn trên bàn.
Bởi vì những năm gần đây là thời kì đỉnh cao kết hôn, khách sạn to nhỏ đủ loại dù đặt trước từ nửa năm thậm chí cả một năm cũng không còn, cuối cùng chúng tôi cũng vẫn vượt qua được, cũng bởi có người bỏ đăng kí nên mới bắt nhanh thời cơ.
Kết hôn giống như đánh trận vậy, đây là câu nói của Chu Xuân, câu nói này đúng là không hề sai chút nào.
Hôn lễ sắp sếp trong nửa năm sau, nhưng bây giờ đã bắt đầu phải chuẩn bị, thiết kế áo cưới và lễ phục, tìm công ty tổ chức hôn lễ thích hợp, trang hoàng nhà mới …. Tôi hận một ngày không có bố