
Tác giả: Tuyết Mặc
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134544
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/544 lượt.
út mà thôi. Nếu vừa rồi Bạch Lị Lị không xuất hiện, nói không chừng bây giờ cô đã mua xong bộ quần áo này rồi. Nhưng hiện tại bị đối phương quấy phá như vậy, ham muốn mua đã giảm xuống rất nhiều.
“Ai nói quần áo nơi này rất đắt.” Tần Tiểu Ý đã thử xong quần áo, đứng bên cạnh một lúc, thấy Giản Tình bị khi dễ, đang muốn chờ xem Giản Tình phản kích như thế nào. Nhưng không ngờ cô ấy không có chút ý chí chiến đấu nào, lại còn thừa nhận quần áo đắt, thiếu chút nữa làm cô tức hộc máu.
Bạch Lị Lị và nhân viên cửa hàng đều nhìn về phía Tần Tiểu Ý, lập tức con mắt sắc bén của nhân viên cửa hàng nhận ra khách quen, vội vàng ngừng cười, lùi lại vài bước.
Tần Tiểu Ý cũng không liếc Lị Lị, lạnh nhạt nói với nhân viên cửa hàng: “ Lấy một bộ khác cùng màu sắc và kiểu dáng”
Trưởng cửa hàng khó xử một chút, ngượng ngùng nói: “Tần tiểu thư, quần áo ở cửa hàng chỉ có một bộ duy nhất.”
Giản Tình vốn định tiến lên giữ chặt Tần Tiểu Ý, không muốn cô làm loạn, nhưng nghe thấy nhân viên cửa hàng nói quần áo chỉ có một bộ duy nhất, tâm lại có phần dao động. Đảo mắt nhìn quần áo trên tay Bạch Lị Lị, rất là do dự.
Lúc đầu Bạch Lị Lị không muốn mua bộ quần áo này, khi nhìn thấy bộ dạng Giản Tình đối với bộ quần áo trầm tư suy nghĩ thì trong lòng sinh ra chút ác ý muốn trêu chọc cô. Giờ bị Tần Tiểu Ý hỏi như vậy, đâm lao thì đành phải theo lao thôi.
Tần Tiểu Ý nhíu mày, lúc này mới nhìn thẳng Bạch Lị Lị : “Bạch tiểu thư, tôi làm sao có thể bỏ được những thứ mình yêu thích? Nói gì thì nói vừa rồi cũng là Tiểu Tình nhìn thấy trước.
Trên người Bạch Lị Lị căn bản không mang nhiều tiền như vậy, tiền lương tiền thưởng cũng vừa mới bị cô mua này mua nọ hết, thẻ tín dụng cũng đã cạn kiệt, tính toán một chút, biết hiện tại là thời điểm không thể mua, huống hồ cô đã tiêu pha quá lãng phí.
“Nếu Giản trưởng ban muốn mua, nhường cho cô trước đi, dù sao màu sắc này tôi cũng không thích.” Nói xong liền cầm quần áo quăng trở lại trên tay Giản Tình.
Giản Tình nhẹ nhàng cười, lập tức lấy chi phiếu đưa cho nhân viên cửa hàng, Tần Tiểu Ý đứng ở bên cạnh cô lạnh lùng nói:” Người kia của cậu không phải cho cậu thẻ tín dụng sao? Tại sao lại dùng tiền lương của bản thân.”
Giản Tình liếc mắt nhìn cô một cái : “Đó là dùng để mua đồ ăn, tớ cũng không muốn tiêu lung tung.” Dứt lời thì nhân viên cửa hàng đã soát thẻ xong.
Tần Tiểu Ý đứng tại chỗ chậc chậc hai tiếng: “Thẻ tín dụng chỉ để mua đồ ăn, Tiểu Tình này thật đúng là đại gia tiêu dùng a!”
Người vừa rồi châm chọc người khác một tháng tiền lương chưa đủ mua một bộ quần áo Bạch Lị Lị, sắc mặt lúc này giống như họ của cô vậy, đều trắng bệch cả ra.
Mua xong quần áo, Giản Tình lại cùng Tiểu Ý đi xem đồ trang sức, Tần Tiểu Ý một món đồ cũng không mua được nhưng Giản Tình lại có thu hoạch. Hai vòng cổ tình nhân xoắn ốc bằng bạc, rất hấp dẫn Giản Tình, mỗi bên treo hình trái tim tách ra giống nhau như đúc, lại có khả năng hợp lại, hình thành một lốc xoáy tuyệt đẹp, một vòng quấn quanh, giống như có thể đem con người hút sâu vào trong đó.
Vẻ mặt Tần Tiểu Ý thất bại nhìn người bạn tốt vẫn hào hứng như cũ, căm giận nói: “Giản Tình, đừng quá đáng quá a!”
Giản Tình trừng đôi mắt đen láy, thật vô tội hỏi: “Tớ làm sao vậy?”
“Rõ ràng tớ đã nói cho cậu là tớ thất tình, muốn cậu đi theo là giúp tớ giải sầu, nhưng ngược lại, cả buổi tối cậu không phải mua cho anh ta cái này thì mua cho anh ta cái kia, tớ biết hiện tại cậu đang hạnh phúc, cũng không cần phải lúc nào cũng đem ra phơi nắng, cố ý chọc tức tớ phải không!”
Giản Tình cẩn thận đem trang sức để lại trong túi, có phần dở khóc dở cười. “Tiểu Ý, đây là cậu muốn gán tội cho người khác! Tớ cùng cậu đi dạo một buổi tối, còn chưa đủ an ủi cậu sao. Nói thật, ba ngày cậu thất tình hai lần, thật sự cần an ủi sao.”
Bị cô vừa trách móc vừa thông suốt, Tần Tiểu Ý trợn mắt nhìn thẳng: “Giản Tình, quả nhiên cậu bị Phương Khiêm làm cho hư hỏng rồi!”
Giản Tình hé miệng cười cười, cầm tay Tần Tiểu Ý kéo kéo: “Được rồi, đừng tức giận, cậu thất tình cậu là to nhất, tiếp theo còn muốn đi dạo thế nào? Tớ toàn tâm toàn ý đi cùng cậu là được.”
Nhưng Giản Tình toàn tâm toàn ý cũng không kiên trì được bao lâu, vừa đến 9h, di động của Giản Tình vang lên, Tần Tiểu Ý bên cạnh nghe được tiếng chuông, trợn mắt lên : “Lại tới nữa, lại tới nữa, cậu nói cậu đi dạo phố đều bị hạn chế thời gian, bị hắn quản lí gắt gao, cậu không cảm thấy mệt sao?”
Khóe miệng Giản Tình cong lên, không để ý tới Tần Tiểu Ý đang ai oán không ngừng, cầm lấy di động “A lô” một tiếng mềm mại.
“Em đang ở đâu? Cả buổi tối đi dạo có mệt không? Có muốn anh đến đón em không?” Thanh âm của Phương Khiêm truyền đến, mang theo ngữ điệu ấm áp sủng nịch, trên mặt Giản Tình lại tươi cười ngọt ngào.
“Anh về trước đi, Tiểu Ý sẽ đưa em về đến nơi, buổi tối anh có ăn cơm không?”
“Uh….” Nam nhân không hài lòng lẩm bẩm một tiếng, “Em về sớm một chút.”
Ngắt điện thoại, Giản Tình bĩu môi, trợn to đôi mắt tràn ngập nước nhìn thẳng Tần Tiểu Ý dò xét, làm trong lòng Tần Ti